Lâu Thành nhìn thấy tóc cậu dài hơn, dường như trong khoảng thời gian này cậu không cắt, tóc của cậu không giống như nam sinh bình thường, rất mềm. Trong màu nâu đậm có pha một vài sợi tóc màu vàng, lông mi dày dài cong cong, thoạt nhìn không hề có tính công kích.
Anh không nhịn được vương tay khẽ đặt lên mái tóc Đinh Tuyết Nhuận, nghĩ thầm hồi nhỏ chắc cậu không được bổ sung dinh dưỡng kịp thời, nếu không tóc cũng sẽ không vàng.
Lâu Thành có chút đau lòng, luồn tay vào mái tóc cậu, động tác tựa như muốn ôm Đinh Tuyết Nhuận vào lòng.
Lúc này, Đinh Tuyết Nhuận đang ngủ say bỗng nhiên giật mình, xoay người như ngủ mơ, hai người vốn đều nghiêng người, Đinh Tuyết Nhuận đột nhiên cử động như vậy, áp lên người Lâu Thành.
Cậu hoàn toàn đè lên người Lâu Thành, đầu dựa vào cổ Lâu Thành, mặt dán vào da anh, thở vào cằm anh — tư thế ôm ấp vô cùng thân mật.
Lâu Thành cứng đờ, hoàn toàn ngây ngẩn. Anh ngưỡng cổ, ánh mắt nhìn thẳng trần nhà, bàn tay còn duy trì động tác ôm eo Đinh Tuyết Nhuận, tay kia thì để sau gáy cậu.
Anh còn định ngủ thêm một lúc nữa, nhưng lúc này cũng không sao ngủ nổi, buông tay cũng không được, tiếp tục ôm cũng không được.
Nếu như anh đột nhiên buông ra, nếu như làm cho Đinh Tuyết Nhuận tỉnh giấc, như vậy có phải là không thể giải thích rõ được?
Lâu Thành duy trì tư thế kia rất lâu, anh ngửi được mùi hương sạch sẽ trên người Đinh Tuyết Nhuận, trước giờ anh không dùng đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-chon-toi-toi-rat-ngot/1321366/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.