Chương trước
Chương sau
Người bên ngoài đợi sốt ruột muốn chết, nhưng không ai dám gõ cửa.

An Noãn đá văng cửa ra, cảnh này khiến đám người đợi bên ngoài ngây người

Hôn lễ tổ chức ở khách sạn của Mạc thị, chỉ mời rất ít họ hàng bạn bè, tất cả đều tiến hành rất thuận lợi.

Nhà họ Chung đương nhiên cũng được mời

Chung Hân Nhiên ngồi với mẹ cô ta, nhìn cô dâu chú rể ôm hôn nhau trên sân khấu, cô ta siết chặt hai tay thành nắm đấm.

Bà Chung vỗ nhẹ với con gái, “Quên cậu ta đi, trên thế giới này còn rất nhiều người đàn ông tốt, có lẽ sẽ thích hợp với con hơn cậu ta.”

“Tại sao, tại sao Đồng Hiểu có thể có được anh ấy?” Bà Chung thở dài, đương nhiên bà ta cũng không phục, con gái mình có chỗ nào thua con nhỏ nghèo kia

“Bỏ đi, mỗi người có một số phận riêng, không phải con không đủ ưu tú, chỉ là Đồng Hiểu tốt sổ”

Chung Hân Nhiên mượn cơ hội đến phòng vệ sinh, đợi Thẩm Thần Bằng mãi

Tiết mục đầu tiên của hôn lễ kết thúc, cô dâu chú rể đều đến phòng trang điểm dặm lại.

“Anh Thẩm” Chung Hân Nhiên thấy Thẩm Thần Bằng, lập tức tiến lên đón

Thẩm Thần Bằng cau mày

“Anh Thẩm, em có thể nói chuyện với anh một lúc không, em có mấy lời muốn nói với anh.” Vẻ mặt Thẩm Thần Bằng lạnh như băng, “Tôi không có gì để nói với cô cả.” “Anh Thẩm, cầu xin anh thật sự có chuyện rất quan trọng.” Thẩm Thần Bằng đang định nổi giận, Đồng Hiểu kéo tay anh lại, thấp giọng nói, “Anh đi đi, em ở phòng trang điểm, lát nữa anh qua tìm em.” Đồng Hiểu cùng thợ trang điểm vào phòng

Thẩm Thần Bằng và Chung Hân Nhiên đứng ở bên ngoài

“Sao cô lại trà trộn được vào đây? Tôi nhớ tôi đã dặn dò hôn lễ của tôi không mời cô rồi.”

Chung Hân Nhiên lúng túng, cười nói: “Anh Thẩm, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này

Anh có biết tại sao Đồng Hiểu đồng ý lấy anh không?”

“Đây là chuyện của vợ chồng chúng tôi, không liên quan đến cô!” “Đồng Hiểu là vì trả thù chúng ta, cô ta chính miệng nói với em, cô ta chỉ là vì trả thù chúng ta nên mới kết hôn với anh.”

Thẩm Thần Bằng cười lạnh, “Chúng ta? Chung Hân Nhiên, cô đừng dát vàng lên mặt mình nữa

Trước không nói tôi và Đồng Hiểu căn bản không coi cô ra gì, cho dù thật sự là trả thù, tôi cũng vui vẻ, cô quản được à?” Chung Hân Nhiên nghiến răng, “Cho dù biết cô ta là bởi vì trả thù anh mới kết hôn với anh, anh cũng không tức giận một chút nào à?”

“Cô đứng trước mặt tôi khiến tôi rất tức giận

Chung Hân Nhiên, nể mặt Chung Hân Văn, nhà họ Thẩm bỏ qua cho cô một lần, có nhiều lần gây trở ngại từ bên trong, tôi cũng không so đo, nhưng không có nghĩa là tôi không biết những chuyện xấu có làm

Tôi và Đồng Hiểu đều biết cả, cô làm càng nhiều thì chỉ càng khiến tình cảm của tôi và Đồng Hiểu gia tăng thêm thôi

Nói như vậy thì ở trước mặt tôi và Đồng Hiểu, cô giống như một vai hề, chúng tôi đứng từ xa nhìn cô giả vờ, ở bên cạnh cười nhạo cô.”

“Anh...” “Cô diễn kịch hay chúng tôi đều xem đủ rồi, từ giờ trở đi, dừng ngay lại cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với cô

Thật sự chọc giận tôi, cho dù là Chung Dật Chính quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin tôi bỏ qua cho cô, tôi cũng sẽ không mềm lòng!”

Chung Hân Nhiên nhìn chằm chằm anh, không dám tin vào tai mình.

“Còn không mau cút đi!” Chung Hân Nhiên đỏ hoe mắt chạy đi

Thẩm Thần Bằng vào phòng trang điểm, Đồng Hiểu đã thay lễ phục, trang điểm xong

Sao anh lại cảm thấy vợ nhà mình mặc cái gì cũng đẹp như vậy chứ? Thợ trang điểm nhìn thấy Thẩm Thần Bằng đi vào, tự động đi ra ngoài, đóng cửa lại

Đồng Hiểu nhìn anh, hỏi, “Chung Hân Nhiên đã nói gì với anh thế?”

“Cô ta nói cô ta rất yêu anh.” Đồng Hiểu cười nhạo

Anh đi tới ôm lấy cô, “Chồng em ở bên ngoài rất được chào đón, bây giờ em có chút áp lực nào không?” Đồng Hiểu nhìn vào mắt anh, nói từng chữ, “Không có chút áp lực nào cả!” Thẩm Thần Bằng cười khẽ, “Là em không có lòng tin với anh, hay là quá có lòng tin với mình?”

“Cả hai.”

Anh cong ngón tay gõ lên trán cô một cái, kéo cô vào trong lòng

“Vợ, chúng ta đừng tham gia tiết mục tiếp theo nữa, về nhà đi.” “Anh nổi điên cái gì thế, hôn lễ của chúng ta mà chúng ta không tham gia à?” Anh bĩu môi nói, “Hôm nay em quá đẹp, vừa rồi ở trên sân khấu thấy những người đàn ông phía dưới không chút kiêng dè nhìn em chằm chằm, anh rất không vui.”

“Ấu trī!”

“Ấu trĩ thì sao, anh không muốn người đàn ông khác nhìn em một cái, thật muốn móc mắt bọn họ ra.”

Đồng Hiểu chỉnh lại cái nơ trên cổ áo sơ mi cho anh, “Được rồi, kiên trì một chút nữa là xong, sau này ngày nào em cũng ở nhà, không ra khỏi cửa được chưa? Cho dù ra ngoài, em cũng đeo mặt nạ hoặc là che khăn.”

Anh cười, nâng mặt cô lên lại định hôn

Đồng Hiểu vội vàng tránh đi, “Đừng làm loạn nữa, để ai thấy lại cười cho.” “Anh hôn vợ anh, chuyện lý lẽ chính đáng như vậy, ai dám cười anh.” Đồng Hiểu đột nhiên hối hận, sao cô lại phó thác cả đời mình cho người đàn ông ấu trĩ như vậy chứ?

Sân bay, Thịnh Thị Hàm và Hách Triết ngồi ở phòng khách VIP

Thịnh Thị Hàm thấp giọng hỏi anh ta, “Anh thật sự không tới tham gia hôn lễ của cô ấy à?”

Hách Triết cúi đầu, hai tay siết chặt vào nhau, rất dùng sức, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.

“Không đi tới xem cô ấy hạnh phúc ra sao sao?”

Anh vẫn im lặng.

Thịnh Thị Hàm cầm lấy tay anh, tay anh rất lạnh, có lẽ giống như trái tim anh giờ phút này

“Người anh yêu đã hạnh phúc rồi, anh cũng phải sống thật tốt, như vậy cô ấy mới có thể hạnh phúc hơn

Ken, em đã từng nghĩ chỉ cần em buông tay, anh sẽ có thể hạnh phúc

Em sai quá rồi, em không ngờ anh đau khổ thế này, sớm biết như vậy, em nhất định không dễ dàng buông tay

Trở lại nước Mỹ, em sẽ ở bên anh, từ từ quên cô ấy đi.” Anh đột nhiên giãy ra khỏi tay cô, lao ra khỏi sân bay, chặn taxi ở bên ngoài.

Thịnh Thị Hàm đi theo sau lưng anh, cô biết là Hách Triết muốn nhìn Đồng Hiểu một lần cuối cùng, nhìn cô hạnh phúc.

Xe taxi dừng lại, cô cũng chui vào trong xe, nắm chặt tay anh, “Em đi cùng anh.” Lúc bọn họ đến khách sạn, hôn lễ đã đến gần hồi kết

Hiện trường vô cùng yên tĩnh, âm nhạc dịu dàng, đổi cô dâu chú rể ôm hôn nhau trên sân khấu, nhìn bọn họ rất xứng đôi, là một đôi trai tài gái sắc

Hách Triết chỉ nhìn một cái rồi đi ngay

Bởi vì chỉ cần cái nhìn này đã đủ rồi, anh đã khắc sâu dáng vẻ đẹp nhất của Đồng Hiểu ở trong lòng.

Dưới sân khấu, Tiết Ngọc Lan nhìn đôi cô dâu chú rể trên sân khấu, lén lau nước mắt

“Bác, hôm nay là ngày vui, sao bác lại khóc?” “Bác vui quá, thật sự vui quá!” Vì hôn sự của con trai, có thể nói là bà lo lắng mất ăn mất ngủ, cuối cùng thấy con trai hạnh phúc rồi, bà vui hơn ai hết

Nhưng trong lòng lại thấy mất mát, dù sao sau này con trai sẽ là của người khác

Mặc dù quá trình hôn lễ đều đơn giản nhưng khi hai người về đến nhà, tắm xong, nằm trên giường thì đã không hề muốn nhúc nhích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.