Thịnh Thị Hàm đi tới nhẹ nhàng ôm lấy Tống Thúy, “Cho anh ấy chút thời gian, cháu tin anh ấy nhất định có thể buông bỏ được.”
Hách Triết mặc đồng phục bệnh nhân chạy đến đại sảnh bệnh viện, từ xa anh ta đã nhìn thấy bóng lưng Đồng Hiểu, bên cạnh cô còn có một người đàn ông, hai người đan mười ngón tay vào nhau
Bọn họ vừa đi vừa nói gì đó, hình như nói đến cái gì vui, Đồng Hiểu cười, người đàn ông dịch đến hôn lên mặt cô
Đi tới bến xe, người đàn ông kéo cửa xe chỗ ghế phụ ra, Đồng Hiểu ngồi vào
Xe khởi động, nhanh chóng rời đi, biến mất trong tầm mắt anh.
Anh nhếch nhác quay người lại, có lẽ vĩnh viễn không có cách nào độ lượng chúc phúc cho cô.
Anh ngây ngốc trở lại phòng bệnh, mẹ anh đang dựa ở trong lòng ba khóc thút thít, Thịnh Thị Hàm cũng đỏ mắt
Nhìn thấy anh, Thịnh Thị Hàm chạy tới ôm lấy anh, “Ken, anh vẫn còn có ba mẹ và em, còn có nhiều người yêu anh như vậy
Chúng ta trở về Mỹ, quên hết mọi thứ ở nơi này, bắt đầu lại đi.” Tối trước hôm cưới, Đồng Hiểu ở nhà họ Thẩm, Chung Hân Văn làm ầm lên đòi ngủ với Đồng Hiểu để nói chuyện, “Đêm trước khi em cưới Đồng Hiểu ngủ với em, hôm nay em cũng phải ngủ với cậu ấy.” Thẩm Thần Phong buồn bực, “Bụng em to thế không tiện.”
“Em mặc kệ!”
“Vậy em cũng phải hỏi xem chú rể có đồng ý không đã chứ.” Chung Hân Văn hừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475364/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.