Chu Vũ Vi gật đầu, “Con yên tâm, lúc này có cho mẹ mượn một trăm cái lá gan mẹ cũng không dám nói bậy.”
Sau đó mặc cho Chu Vũ Vi khuyên thể nào, Đồng Hiểu vẫn nhất quyết về Bắc Kinh ngay trong đêm
Lúc về tới Bắc Kinh đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Cô bắt xe đi thẳng từ nhà ga về căn hộ, vừa dùng chìa khóa mở cửa, một mùi khói dày đặc xộc ra làm cô ho sặc sụa
Thẩm Thần Bằng đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc, cửa sổ đóng chặt, rèm thì bị kéo vào, không có mùi mới lạ đấy
Đồng Hiểu đi tới kéo tất cả rèm cửa ra, mở cửa sổ
Rồi cô đi đến trước mặt Thẩm Thần Bằng, giật điếu thuốc trong tay anh, giẫm mạnh trên mặt đất
“Anh điên à? Sao lại hút nhiều thuốc như vậy? Muốn chết phải không?” Thẩm Thần Bằng đứng lên, cơ thể cao lớn đứng chắn ánh sáng trước mặt cô, anh giữ chặt lấy cổ tay cô, nói gần như nghiến răng nghiến lợi, “Đêm qua không về ngủ, em có một chút tự giác nào của người làm vợ không hả? Nói, đêm qua ở với ai? Hách Triết? Hay là chương Lâm Vân?”
Vốn Đồng Hiểu còn muốn giải thích, nhưng lúc này trong lòng cô rất giận, cô hất tay anh ra, bước thẳng về phòng của mình
Thẩm Thần Bằng đi tới níu cô lại, dùng sức kéo cô đến chỗ ghế sofa, anh đẩy mạnh một cái, cả người cô ngã ngồi xuống ghế
“Vì sao không trả lời anh? Em có biết vì quá nhớ em mà anh đã đi suốt đêm để về thăm em không, về đến nhà nhưng trong nhà lại không có một ai, anh gọi điện thoại mà em không nghe máy, tới căn hộ em thuê cũng không có ai, về nhà họ Thẩm cũng không thấy, anh gọi điện cho em suốt cả đêm, em đã đi đâu hả!” Đồng Hiểu day huyệt thái dương, cô đứng lên, đi đến trước mặt anh rồi nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh, vùi mặt vào trước ngực của anh
Thẩm Thần Bằng bị giật mình bởi động tác của cô, “Đồng Hiểu.” “Em xin lỗi, em về Cẩm Giang nói rõ tình huống nhà của anh cho mẹ em biết, sau đó đi suốt đêm trở về đây
Điện thoại vì đêm hôm trước gọi nói chuyện với anh nên hết pin
Em nên nói trước một tiếng cho anh biết mới đúng, vì em cứ nghĩ là ngày mai anh mới về.”
Tim Thẩm Thần Bằng đập chậm lại, anh đưa tay ôm chặt lấy cô, hôn lên tóc cô, anh khẽ nói: “Người nên nói xin lỗi phải là anh, anh không nên nổi cáu với em như vậy, chỉ là anh quá lo lắng cho em thôi.” Đồng Hiểu ôm chặt lấy anh nhưng vẫn cảm thấy tim mình hơi lạnh
Gần tới ngày tổ chức hôn lễ, nhà họ Thẩm đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ nhưng Đồng Hiểu có vẻ không quan tâm mấy.
Thẩm Thần Bằng tự mình về Cẩm Giang, đón ba mẹ Đồng Hiểu lên Bắc Kinh.
Vì trước đó không được vui vẻ nên ít nhiều gì Chu Vũ Vi cũng cảm thấy hơi xấu hổ
Hơn nữa Đồng Hiểu cũng đã nhắc nhở bọn họ, nên lúc đối mặt với Thẩm Thần Bằng, bọn họ đều tỏ ra cẩn thận từng li từng tí
Tất nhiên Thẩm Thần Bằng cũng mất đi sự thân mật trước đó với họ, còn lại phần nhiều chỉ là một loại hình thức.
Người nhà họ Thẩm chọn địa điểm gặp mặt hai nhà ở câu lạc bộ Noãn
Ngày hôm ấy, câu lạc bộ Noãn đóng cửa không buôn bán.
Trước khi đến nơi, Đồng Hiểu đưa Chu Vũ Vi và Đồng Ngạn Thiên đi mua quần áo
Vẻ mặt Chu Vũ Vi lúc nào cũng tỏ ra khẩn trương, bà ta kéo tay Đồng Hiểu và nói: “Hiểu Hiểu, nếu không thôi đừng gặp mặt nữa, con cứ kết hôn luôn đi, dù sao hai đứa cũng đăng ký rồi, hôn lễ cũng chỉ là hình thức thôi
Chúng ta là nông dân sao có thể ngồi ăn cơm cùng bọn họ được, nhỡ có chỗ nào làm không tốt thì có phải sẽ bị ám sát không?” Đồng Hiểu cười, an ủi: “Mẹ yên tâm đi, người nhà của anh ấy đều rất dễ gần.” Vẻ mặt Chu Vũ Vi vẫn chưa thả lỏng hơn, bà ta do dự, hỏi: “Con có nói cho họ biết chuyện lúc con còn bé không?” Lúc này Đồng Hiểu mới biết nguyên nhân khiến Chu Vũ Vi khẩn trương, có lẽ bà ta sợ Đồng Hiểu nói ra chuyện trước kia sẽ khiến nhà họ Thẩm có thành kiến với bà ta
Cô hít sâu, “Mẹ, mẹ không cần khẩn trương, cứ như bình thường là được rồi.” Đồng Ngạn Thiên đã chọn xong quần áo, áo sơ mi, vest, Đồng Hiểu quẹt thẻ của Thẩm Thần Bằng
Đồng Ngạn Thiên mặc luôn bộ quần áo mới, thoạt nhìn trông ông ra dáng hơn so với trước đó nhiều, mỗi tội giá cả làm ông hơi xót của
“Hiểu Hiểu, thế này đúng là quá đắt rồi, nếu không phải cần đến gặp mặt thông gia thì ba sẽ không mặc đồ đắt như vậy đâu.” Đồng Hiểu chỉ cười mà không nói gì.
Cô đưa Chu Vũ Vi đến quầy quần áo, Chu Vũ Vi vẫn nhấn mạnh, “Hiểu Hiểu, quần áo của mẹ chỉ cần trồng được là được rồi, không cần quá đắt đâu
Nhà chúng ta nghèo, mặc quần áo tốt quá không khỏi khiến người ta nghi ngờ.” Đồng Hiểu thầm cảm thán, từ lúc nào mà Chu Vũ Vi lại biết thấu tình đạt lý thế
“Mẹ, không sao đâu, đây là lần đầu tiên gặp mặt với bên đó, chú ý chuyện ăn mặc cũng là tôn trọng họ
Nhà bên ấy đối với con rất tốt, cũng hiểu con rất rõ, họ sẽ không cảm thấy con phung phí tiền của Thần Bằng đâu, mẹ cứ yên tâm đi.”
Chu Vũ Vi gật đầu, trong lòng ngầm hối hận mãi
Từ trước tới nay đều do bà ta quá nóng vội, nếu không gây nên mâu thuẫn thì chắc có lẽ sau này bà ta sẽ được hưởng phúc rồi
Nhưng cái con bé này lại giấu mãi không chịu nói ra, trong lòng bà ta tức lắm mà không dám nói nặng lời với Đồng Hiểu.
Chọn quần áo cho Chu Vũ Vi xong, mặc lên người trông Chu Vũ Vi cũng có khí chất hơn nhiều, mỗi tội do từ trước đến nay bà ta không bao giờ chú ý chăm sóc nhan sắc nên trên da mặt khó mà che giấu được dấu vết dân quê.
Đồng Hiểu kéo Chu Vũ Vi và Đông Ngạn Thiên chuẩn bị rời khỏi cửa hàng
Lúc đi qua cửa hàng của Chung Hân Nhiên, Chu Vũ Vi liếc mắt nhìn thấy Chung Hân Nhiên, bà ta không để ý hình tượng chạy tới, chỉ thẳng vào mặt Chung Hân Nhiên mà quát, “Đều là do mày hại tao và con gái tao có mâu thuẫn lớn thế!”
Đồng Hiểu thở dài, trang phục có thể thay đổi hình tượng nhưng không có cách nào thay đổi được bản chất của bà ta
Đồng Hiểu vội chạy tới kéo Chu Vũ Vi lại, “Mẹ, đừng làm loạn lên nữa.”
Chu Vũ Vi nhìn Đồng Hiểu một cái, tấm tình rất kích động, “Hiểu Hiểu, lần trước chính là cái con này giật dây mẹ, là nó bảo mẹ đến trường của con nổi điên đấy.”
“Mẹ, con biết, chuyện này đã qua, xin mẹ đừng tiếp tục gây thêm phiền toái cho con nữa.”
Chu Vũ Vi dừng lại một chút, không nói tiếp mà chỉ nhìn Chung Hân Nhiên bằng ánh mắt giận dữ.
Chung Hân Nhiên lại có tâm tình rất tốt, cô ta còn ước gì Chu Vũ Vi phát điện nhiều hơn, đặc biệt là ở thời điểm này.
Cô ta cố ý khích: “Dì này, dù là người lớn mà tự mình làm chuyện sai không dám gánh chịu, còn tìm tôi đòi chịu trách nhiệm à, đây là cái đạo lý gì vậy? Nhìn dì ăn mặc cũng ra dáng lắm, sao lời nói lại vô học thế? Con gái dì được gả vào nhà giàu có đây, dì như thế này thật sự làm cho cô ta phải mất mặt.”.
Chu Vũ Vi giận lắm, bà ta chỉ vào Chung Hân Nhiên mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày, mày nói ai vô học cơ?”
“Không phải tôi đang nói bà đấy à? Bộ quần áo này hình như rất đắt nhỉ? Dùng tiền của con rể mua phải không? Tôi cũng đoán thế, với cái loại gia đình như các người làm sao mua nổi một bộ quần áo cho ra dáng? Nhưng bây giờ thì tốt rồi nhỉ, con gái được gả vào nhà giàu mà không biết lúc trước xảy ra nhiều chuyện không hay như vậy, con gái bà có thể hiểu kính với bà không nhỉ.” Vấn đề này đã chọc vào trái tim của Chu Vũ Vi, từ lúc biết thân phận của Thẩm Thần Bằng, bà ta đã hối hận muốn chết rồi.
“Còn không phải do mày hại à!” Thấy có người tới vây xem, Đồng Hiểu kéo Chu Vũ Vi rời đi
Đi ra khỏi cửa hàng, Chu Vũ Vi khẽ hỏi: “Hiểu Hiểu, có phải mẹ lại làm con mất thể diện không? Tại mẹ không khống chế nổi, mẹ cam đoan sau này sẽ không như vậy nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]