Đồng Hiểu day ấn đường đau nhức, rốt cuộc đôi vợ chồng này muốn thế nào.
Chung Hân Nhiên cũng đi đến sofa ngồi xuống, giống như nữ chủ nhân chỉ cái sofa đối diện, “Cô ngồi đi.” Đồng Hiểu cười lạnh trong lòng, “Đây là nhà tôi.” “Tối hôm qua cả đêm Thần Bằng không về nhà, là ở bên cô à?” Đồng Hiểu không lên tiếng
Cô thấy lửa giận dâng lên trong mắt Chung Hân Nhiên, đây cũng là một người phụ nữ điên cuồng vì yêu
“Đồng Hiểu, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy! Tôi và Thần Bằng đã sắp kết hôn rồi, cô lại còn quyến rũ anh ấy, rốt cuộc cô có coi tôi ra gì không hả?” “Tôi không quyến rũ anh ta!” Chung Hân Nhiên càng tức giận hơn, “Cô không quyến rũ anh ấy, ý cô là anh ấy quấn lấy cô à? Đồng Hiểu, cô tưởng cô là ai? Cô chỉ là một con nhỏ nghèo kiết xác, cô dựa vào cái gì cướp đàn ông với tôi! Cô có tin tôi xé nát mặt cô ra không?”
Đồng Hiểu hít sâu một hơi: “Chị Hân Nhiên, tôi vẫn sẵn lòng gọi chị một tiếng chị, đây cũng là lần cuối cùng tôi giải thích với chị
Thẩm Thần Bằng ở trong lòng chị là báu vật, nhưng ở trong mắt tôi không đáng giá một xu
Đừng nói tôi không chủ động quyến rũ anh ta, cho dù anh ta đến tìm tôi, đến lần nào tôi cũng sẽ từ chối lần đó.”
Chung Hân Nhiên hừ lạnh một tiếng, “Đồng Hiểu, có đúng là biết nâng giá trị bản thân đấy
Thế này đi, tôi cũng không muốn dây dưa nhiều với cô, cô tự ra giá đi, bao nhiêu tiền cô mới chịu rời khỏi Bắc Kinh?” Đồng Hiểu cười, “Nếu như tôi muốn rời đi, tôi sẽ im lặng mà đi
Nếu như tôi không muốn rời đi, ai ép tôi cũng vô dụng.” Chung Hân Nhiến cong khóe miệng lên thành một nụ cười châm biếm, “Vậy sao? Vậy tôi sẽ xem xem tôi có năng lực đuổi cô đi không
Đồng Hiểu, cô tự cầu phúc đi.” Vì say rượu nên Đồng Hiểu nằm trên giường hai ngày mới khôi phục lại tinh thần.
Một tuần mới, cô không biết cái gì đang chờ đợi cô, nhưng cô không sợ
Cho dù có một ngày thật sự phải rời khỏi Bắc Kinh, cũng là cô tự mình đi.
Hôm nay, Hà Thu Đình luôn vô cùng tự trách, cứ áy náy nhìn Đồng Hiểu, dáng vẻ muốn nói lại thôi
Đồng Hiểu an ủi cô ta, “Tôi thật sự không sao, Thẩm Thần Bằng không làm gì tôi cả.” “Đồng Hiểu, nếu như có một ngày người thân thiết nhất bên cạnh cô phản bội cô, cô có khó chịu lắm không?” Lúc đó Đồng Hiểu cũng không lý giải ý cô ta, chỉ ngây ngốc gật đầu, nghiêm túc trả lời cô ta, “Có, bị người mình tin tưởng nhất phản bội, sẽ rất khó chịu.”
“Tôi tin tưởng không có ai muốn phản bội bạn mình, nhất định đều có nỗi khổ.”
Đồng Hiểu không biết vì sao cô ta phải nói những điều này, tưởng là chỉ nói chuyện đơn giản, sau đó cô mới hiểu, lời này của cô ta thật ra là có ý ám chỉ.
Cả tuần nay, Hà Thu Đình đối xử với cô vô cùng tốt, chia sẻ với cô nhiều chuyện ở trong trường học hơn, ngày nào tan làm cũng đề nghị đưa cô về nhà, nhưng Đồng Hiểu đều từ chối.
“Đồng Hiểu, thật ra cô thật sự không cần từ chối tôi, chúng ta là bạn tốt.” “Thật sự không cần đau, hôm nay tôi không về nhà, tôi phải đến một nơi rất xa.” Hà Thu Đình nặng nề gật đầu, “Vậy cũng tốt, chúc cô cuối tuần vui vẻ! Đồng Hiểu quay người rời đi, Hà Thu Đình đột nhiên kéo tay cô lại, “Đồng Hiểu, tôi có thể ôm cô một cái không?” Đồng Hiểu cười cau mày, “Thu Đình, hôm nay cô làm sao thế: Cả tuần nay cũng rất kỳ quái.”
“Tôi không sao, tôi cãi nhau với bạn trai tôi, đột nhiên cảm thấy chỉ có bạn bè là tốt với mình.”
Đồng Hiểu ôm cô ta, “Người yêu ở bên nhau cãi nhau là chuyện bình thường, mở rộng lòng là sẽ ổn thôi.”
“Đồng Hiểu, cô là một cô gái vô cùng lương thiện, tôi tin cô cũng nhất định sẽ hạnh phúc.”
Khoảng thời gian này biểu hiện của Hà Thu Đình thật sự rất kỳ quái, chăm chỉ hơn không nói, còn luôn ngẩn người ra một mình, không biết có phải tình yêu khiến cô ta suy hơn tính thiệt không
Đồng Hiểu cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, tối hôm qua, Chung Hân Vãn gọi điện thoại quấn lấy cô cả ngày, bảo cô đến nhà họ Thẩm với cô ấy
Ban đầu Đồng Hiểu không chịu đồng ý, Chung Hân Văn dùng chiêu ác hơn, “Cậu không đến với tớ, tớ sẽ đi tìm cậu
Gần đây cái thai của tớ lại không ổn định rồi, trên đường có gì sơ suất cậu chịu trách nhiệm!”
Đồng Hiểu đành phải vội vàng đồng ý
Mới ra khỏi trường học không xa, tài xế nhà họ Thẩm đã lái xe đến đón cô.
Dù sao cũng ầm ĩ không vui với Thẩm Thần Bằng như vậy, bây giờ lại đến nhà họ Thẩm, trong lòng cô vô cùng lúng túng
Xe vừa về đến nhà họ Thẩm, Đinh Đinh và Đông Đông đã đứng ở trong sân chào đón cô rồi
Đinh Đinh chạy đến kéo tay Đồng Hiểu, “Cô, lúc tan học cô nên về với con chứ
Lần sau chúng ta cùng nhau về nhà có được không?” Đồng Hiểu cười gật đầu, đứng ở cửa chơi với hai đứa bé một lúc lâu
Tiết Ngọc Lan đỡ Chung Hân Văn đi đến cửa, nhìn thấy cảnh ấm áp này, cảm khái trong lòng.
“Đồng Hiểu, Đồng Hiểu.” Chung Hân Văn gọi cô.
Đồng Hiểu đi tới, lễ phép chào Tiết Ngọc Lan, “Cháu chào bác gái.” Tiết Ngọc Lan khẽ cười, “Đồng Hiểu đến rồi à, sau này cháu đến chơi với Hân Văn nhiều vào nhé, con bé này nói ở nhà sắp mốc lên rồi.” Tiết Ngọc Lan chỉ nói đơn giản một câu rồi kéo hai đứa bé rời đi, không nhiệt tình với cô giống như trước đây
Chung Hân Văn khoác cánh tay Đồng Hiểu, “Đừng để ý, gần đây Thẩm Thần Bằng cãi nhau với mẹ anh ta, tâm trạng bác ấy không tốt
Bác ấy cũng thật đáng thương, suốt ngày mong ngóng con trai sớm kết hôn sinh con, giục trước mặt Thẩm Thần Bằng mấy lần, anh ta không vui, nổi giận với mẹ mình
Đúng là bất hiếu.”
Đồng Hiểu bĩu môi, không muốn nói chuyện của Thẩm Thần Bằng.
“Đồng Hiểu, hai ngày qua con nuôi cậu quấy tớ lắm, đêm nào cũng đạp tớ, tớ bị nó quấy không ngủ được.”
Đồng Hiểu cảm thấy sinh mạng rất thần kỳ, cô giơ tay sờ bụng Chung Hân Văn nhưng bây giờ đứa bé không nhúc nhích.
Đồng Hiểu đỡ Chung Hân Văn về phòng
Đã một thời gian hai người không gặp nhau, có quá nhiều lời muốn nói
“Đồng Hiểu, tuần này ở trường học có ai bắt nạt cậu không?” Đồng Hiểu lắc đầu, cô cũng cảm thấy kỳ quái, “Tuần này vô cùng yên bình, không có ai gây phiền phức cho tớ.” Chung Hân Văn nói đùa, “Sao tớ lại cảm thấy như sự yên bình trước cơn giông bão thế?” “Cậu nghĩ nhiều rồi, có lẽ mọi người trêu mãi cũng hết hứng.”
“Chỉ mong như vậy.”
Theo hiểu biết của Chung Hân văn với Chung Hân Nhiên, cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Đồng Hiểu như vậy.
Chẳng mấy đã đến bữa tối, Thẩm Thần Phong đích thân đi lên mời bọn họ
Anh ta cũng vô cùng khách sáo với Đồng Hiểu.
“Đồng Hiểu, cô có thời gian thì chịu khó đến đây chơi với Hân Văn giúp tôi, gần đây công việc của tôi rất bận.” Đồng Hiểu cười gật đầu
Ba người vừa nói vừa cười xuống tầng, Đồng Hiểu liếc thấy ngay Thẩm Thần Bằng và Chung Hân Nhiên ngồi trên sofa
Hai người đều không ngờ cô sẽ ở đây, Thẩm Thần Bằng hứng thú nhìn Đồng Hiểu, Chung Hân Nhiên thì sầm mặt xuống, nhưng ngại vì đang ở nhà họ Thẩm, cô ta cũng không tiện phát tác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]