Anh kéo lấy tay cô, bướng bỉnh gằn từng chữ, “Anh hỏi em, ở bên Hách Triết, em có hạnh phúc không?”
Cô nhìn vào mắt anh, trả lời rõ ràng, “Tôi rất hạnh phúc.” Anh cười cay đắng, “Rất tốt.”
Anh buông tay cô ra, đi thẳng lên xe, lao vút đi.
Đồng Hiểu đứng dưới bóng cây rất lâu, nhìn tàn thuốc la liệt dưới chân, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Hách Triết đợi mãi không thấy Đồng Hiểu lên nên anh đi xuống tìm cô
“Bé con, em có còn nhớ trước kia chúng ta từng nói, chúng ta sẽ nắm tay nhau đến đầu bạc răng long không?”
“Em nhớ.”
“Vẫn có thể cầm tay em, thật tốt.” Anh thỏa mãn nói
Xe vững vàng lái về nhà họ Thẩm, Chung Hân Văn thấp giọng hỏi, “Anh có đau không?” Thẩm Thần Bằng liếc cô một cái, không nói gì.
“Tôi nói câu này anh đừng giận, anh không nên đón người nhà của Đồng Hiểu đến Bắc Kinh
Anh có biết từ trước đến giờ người nhà của cô ấy đối xử với cô ấy thế nào không? Hồi đó ngay cả con của hai người cũng chết trong tay người nhà cô ấy
Lúc Đồng Hiểu mang thai, bọn họ chẳng những không chăm sóc cậu ấy tử tế, còn bắt cậu ấy làm việc nhà
Không nói những thứ này, bọn họ còn hết lần này đến lần khác làm tổn thương cậu ấy, khiến cậu ấy bị kích thích
Bây giờ anh đón người nhà của cậu ấy đến Bắc Kinh là gây phiền phức cho cậu ấy
Lòng tự trọng của Đồng Hiểu luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475322/chuong-892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.