Đồng Hiểu thầy Chu Vũ Vi và Đồng Phi bị cảnh sát đưa đi, nhưng cô không thể làm gì.
Chu Vũ Vi hét chói tai, “Đồng Hiểu, cứu mẹ với, tìm Thần Bằng cứu mẹ
Con cứ để mẹ bị đưa đi như vậy à, con có còn là người không? Có đứa con gái nào bất hiếu như con không hả?” Giọng bà ta càng ngày càng xa, cho đến lúc không nghe thấy gì nữa
Người xung quanh vẫn chưa tản đi, chỉ trò Đồng Hiểu bàn luận sôi nổi.
Chỉ một lúc sau, bà chủ cửa hàng cũng chạy tới, thấy cửa hàng của mình bị phá hoại như vậy thì giận điên lên
Cô ta chỉ Đồng Hiểu, “Bây giờ cô ngồi xuống bàn bạc chuyện bồi thường hay là chúng ta đến đồn công an nói?” Bây giờ Đồng Hiểu chỉ muốn biến mất, cho dù là biến mất vĩnh viễn
Tất cả mọi người nhìn cô với ánh mắt khinh thường, giống như một bàn tay vô hình đang vả vào mặt cô.
“Tôi xin lỗi! Tôi sẽ thu xếp lại cửa hàng cho cô.” Bà chủ trợn to hai mắt, “Cổ nói cho tôi nghe xem thu xếp thế nào? Cô có biết mỗi cái túi trong cửa hàng của tôi giá trị bao nhiêu không? Bây giờ những cái túi này bị mẹ cô ném đi, giẫm lên, tất cả đều không bán được nữa, cô biết không? Tổn thất này không phải là chuyện mấy chục mấy trăm nghìn tệ mà xong đâu!”
Chung Hân Nhiên đứng ở trong cửa hàng của mình, nhìn Đồng Hiểu cúi thấp đầu, dáng vẻ hèn mọn, cô ta đột nhiên cảm thấy rất hả giận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475319/chuong-889.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.