Chương trước
Chương sau
Thẩm Thần Phong trêu, “Nhanh thể đã xong rồi à?”

Chung Hân Văn đấm cho anh ta một cái, “Anh vô duyên vừa thôi chứ.” “Tất cả mọi người đều là người trưởng thành cả, có cái gì mà thẹn thùng?”

Mặt Đồng Hiểu đỏ bừng như bị thiêu đốt, rõ ràng họ không có gì, nhưng bị mọi người nói cứ như thật sự có cái gì ấy

Tiết Ngọc Lan thấy Đồng Hiểu đỏ mặt, vội bảo: “Ăn cơm thi, đừng ngồi đấy nói mò nữa.” Đồng Hiểu cúi đầu, nói: “Bác gái, cháu không ăn cơm đâu ạ, cháu còn có việc phải về nhà trước.” Nói rồi Đồng Hiểu chạy ra ngoài

Thẩm Thần Bằng đang muốn đuổi theo thì bị Thẩm Thần Phong kéo lại, mập mờ nháy mắt, nói: “Hình như cô ấy không hài lòng lắm với anh nhỉ? Sao thế, không thể thỏa mãn cô ấy à?”

“Lăn mẹ cậu đi.”

Thẩm Thần Bằng đánh một cái, sau đó chạy ra ngoài đuổi theo Đồng Hiểu

Thẩm Thần Phong làm vẻ mặt vô tội với Miêu Dung, “Mẹ, anh Thần Bằng mắng mẹ kìa.” Miêu Dung lườm anh ta, tức giận lên lớp, “Sắp làm ba rồi mà cứ ngây thơ như đứa trẻ ấy!”

Thẩm Thần Bằng đi ra ngoài rất xa mới đuổi kịp Đồng Hiểu, chắc chắn lúc trước ở trường học cô nàng này là vận động viên chạy nên mới chạy nhanh như vậy

Anh níu tay cô lại, nói to, “Em chạy nhanh như vậy làm gì? Đâu có ai bắt em ở lại, để anh lái xe đưa em về”

Cô hất tay anh ra, “Không cần, anh Triết sẽ tới đón tôi.” Nghe được cái tên đó, Thẩm Thần Bằng theo bản năng nhíu mày, “Em có thể đừng nhắc tới tên đó ở trước mặt anh không? Em thích chơi đùa với hai người đàn ông như thế này à?”

“Tôi không muốn dây vào anh, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không đến nhà anh nữa.”

Cô tránh thoát tay của anh, bước nhanh về phía trước.

Anh vẫn luôn đi theo cô, cho đến khi một lúc lâu sau, cô lên chiếc xe Bentley, xe phóng nhanh rời đi.

Từ ngày đó về sau, Đồng Hiểu không còn đến nhà họ Thẩm nữa, Chung Hân Văn và Tiết Ngọc Lan liên tục gọi điện thoại nhưng cô đều từ chối

Cô đi cùng Hách Triết về Cẩm Giang

Còn nhớ lần đầu tiên cô tới Bắc Kinh học, Hách Triết dẫn cô ngồi máy bay

Đó là lần đầu tiên cô đi xa nhà, cô tràn ngập sự chờ mong và hi vọng đối với thành phố này

Lúc đó Hách Triết đã giới thiệu cho cô biết sự phồn hoa, huyên náo và nét đẹp của thành phố này, cô nghiêng đầu nhìn anh, mơ ước về tương lai.

“Em hi vọng tương lai sau này có thể có một căn nhà ở đây.” Hách Triết nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của cô, cười và bảo: “Cho anh chút thời gian nhé, anh sẽ biến tất cả giấc mộng của em thành sự thật.” Bây giờ, anh đã có đầy đủ năng lực thực hiện nguyện vọng của cô, nhưng đó đã không còn là thứ mà cô mong muốn nữa

Thời gian làm lắng đọng quá nhiều hồi ức, thanh xuân thoáng một cái đã qua

Bọn họ của lúc này phải thỏa hiệp với hiện thực và có một thái độ bình tĩnh đối với cuộc sống.

“Mẹ anh nghe nói chúng ta cùng về thì rất vui mừng.” Anh nói ý tứ bên tai cô

Đồng Hiểu chỉ cười nhẹ

Máy bay hạ cánh, lần này khác với những lần trước về Cẩm Giang, hai ông bà nhà họ Hách đã chờ sẵn ở sân bay.

Hách Triết ôm lấy cô đi về phía hai ông bà, Tống Thúy ôm lấy Hách Triết, Hách Quốc Du thì cầm tay của Đồng Hiểu, nước mắt tuôn đầy mặt, “Trở về là tốt rồi, tốt lắm rồi!” Trên đường về nhà, Tống Thúy ôm Đồng Hiểu khóc không thành tiếng, “Hiểu Hiểu, cô có lỗi với cháu vì những năm qua đã hiểu lầm cháu.” Đồng Hiểu làm sao nhẫn tâm trách cứ người mẹ bị tổn thương này, cô vỗ nhè nhẹ lên lưng bà, an ủi: “Cô à, cháu không trách cô đâu, chỉ cần anh Triết không có việc gì là được.”

Tống Thúy đặt tay của Hách Triết và Đồng Hiểu vào nhau, bà nói nghiêm túc, “Những năm qua, hai đứa đã trải qua rất nhiều trắc trở

Nhưng bây giờ tất cả đều tốt đẹp rồi, tương lai sẽ còn tốt hơn nữa

Bởi vì đã từng mất đi, nên bây giờ các con càng phải thêm quý trọng lẫn nhau, quý trọng duyên phận không dễ có được này

Lần này trở về, hai nhà chúng ta giải quyết hôn sự cho hai đứa thôi.” Khóe miệng Hách Triết cong lên, như đang chờ mong Đồng Hiểu trả lời, mà cô chỉ cúi thấp đầu, không nói một lời

Trở lại khu nhà, Tống Thúy kéo tay Hách Triết, gặp ai cũng giới thiệu, “Đây là Triết, con trai tôi.” Trước đó hai ông bà đã đi tuyên truyền với mọi người rồi, nên không ai còn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước chuyện Hách Triết sống sót trở về nữa, họ cùng nhao nhao lên khen ngợi, “Đúng là tuổi trẻ tài cao!” Còn có một số bà cô thích châm ngòi ly gián kéo Tổng Thúy sang một bên, vừa nhìn Đồng Hiểu vừa thì thầm, “Sao còn để Triết nhà cô đi với con bé này vậy, con bé này nổi danh là sao chổi trong khu mình đấy, khắc chết cha mẹ, con cái, bảo Triết nhà có cách xa nó ra một chút đi.”

Bà ta khống chế giọng mình rất tốt, nhìn thì như đang nói thầm, nhưng Đồng Hiểu có thể nghe thấy được toàn bộ

Một cánh tay mạnh mẽ khoác lên vai Đồng Hiểu, “Đi, để anh đưa em về nhà trước đã, thuận tiện đến thăm ba mẹ em luôn.” Đồng Hiểu trở về không gọi điện báo trước cho gia đình, bởi vì cô biết đáp lại cô sẽ chỉ là tiếng “Ừ” lạnh lùng của Chu Vũ Vi

Hách Triết đưa tay gõ cửa, anh cười và nói bên tại Đồng Hiểu, “Hình như anh thấy hơi khẩn trương.”

Chu Vũ Vi mở cửa, nhìn thấy Hách Triết và Đồng Hiểu đứng ngoài cửa thì phải ngạc nhiên đến một phút.

Hách Triết lễ phép chào hỏi: “Cô ạ.”

Lúc này Chu Vũ Vi mới cười, bảo: “Triết tới rồi đấy à, mau vào đi.”

Một thời gian không trở về, Đồng Hiểu phát hiện căn hộ tồi tàn này có một diện mạo mới.

Đồ dùng trong nhà và đồ điện gia dụng đều được thay mới

Tuy có nghi vấn, nhưng cô không hỏi ở ngay trước mặt Hách Triết

“Triết, cháu ngồi đi, để cô đi rót cốc nước cho cháu.” Đồng Hiểu đi theo Chu Vũ Vi vào bếp, cô hạ giọng xuống thấp, hỏi: “Mẹ, trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?” Đồ dùng trong nhà, đồ điện gia dụng, tất cả đều là hàng cao cấp, dù trong lòng đã có đáp án, nhưng cô vẫn muốn nghe xem Chu Vũ Vi nói như thế nào.

“Con biết rõ còn cố hỏi? Chúng ta nào có tiến đổi những thứ này, mấy ngày trước Thần Bằng mới tới nhà chơi.” Đồng Hiểu cắn răng

Chu Vũ Vi cau mày, hỏi: “Chính con mới phải nói cho mẹ biết đấy, bây giờ con và Triết về nhà cùng nhau là có ý gì?” Đồng Hiểu day thái dương, đầu đau vô cùng

Chu Vũ Vi mang nước ra, đưa cho Hách Triết

“Cô à, cô cũng ngồi xuống đi ạ.” Chu Vũ Vi ngồi xuống đối diện với anh, “Triết này, lúc nghe mẹ cháu nói cháu vẫn còn sống, cổ thật sự thấy rất vui mừng

Cái tiếng khắc chồng chụp mũ lên Đồng Hiểu nhà có mấy năm nay, cuối cùng đã có thể lấy xuống được rồi.” Hách Triết mấp máy môi, “Cô ạ, cháu xin lỗi, những năm qua cháu đã để Đồng Hiểu phải chịu thiệt thòi.” “Không sao, nhà chúng tôi cũng quen rồi, nghe nói cháu có vợ chưa cưới, có đưa về đây không? Sao không đưa nó tới để cô nhìn một cái?” “Chúng cháu chia tay rồi ạ.” Chu Vũ Vi cười khẩy, “Thật à? Nhưng có nghe nói cháu có thể sống tốt ở Bắc Kinh như bây giờ đều là nhờ vào vợ chưa cưới của cháu, chia tay rồi thì cuộc sống sau này còn tốt được nữa à?”

“Mẹ!” Đồng Hiểu nhíu mày, không biết cái tên Thẩm Thần Bằng này tới nhà đã nói những gì với Chu Vũ Vi

Vẻ mặt của Hách Triết hơi mất tự nhiên, nhưng anh vẫn rất lễ phép, nói: “Cô à, xin cô cứ tin tưởng ở cháu, bằng vào năng lực của mình, cháu cũng có thể cho Hiểu Hiểu một cuộc sống hạnh phúc.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.