Thẩm Thần Phong trêu, “Nhanh thể đã xong rồi à?”
Chung Hân Văn đấm cho anh ta một cái, “Anh vô duyên vừa thôi chứ.” “Tất cả mọi người đều là người trưởng thành cả, có cái gì mà thẹn thùng?”
Mặt Đồng Hiểu đỏ bừng như bị thiêu đốt, rõ ràng họ không có gì, nhưng bị mọi người nói cứ như thật sự có cái gì ấy
Tiết Ngọc Lan thấy Đồng Hiểu đỏ mặt, vội bảo: “Ăn cơm thi, đừng ngồi đấy nói mò nữa.” Đồng Hiểu cúi đầu, nói: “Bác gái, cháu không ăn cơm đâu ạ, cháu còn có việc phải về nhà trước.” Nói rồi Đồng Hiểu chạy ra ngoài
Thẩm Thần Bằng đang muốn đuổi theo thì bị Thẩm Thần Phong kéo lại, mập mờ nháy mắt, nói: “Hình như cô ấy không hài lòng lắm với anh nhỉ? Sao thế, không thể thỏa mãn cô ấy à?”
“Lăn mẹ cậu đi.”
Thẩm Thần Bằng đánh một cái, sau đó chạy ra ngoài đuổi theo Đồng Hiểu
Thẩm Thần Phong làm vẻ mặt vô tội với Miêu Dung, “Mẹ, anh Thần Bằng mắng mẹ kìa.” Miêu Dung lườm anh ta, tức giận lên lớp, “Sắp làm ba rồi mà cứ ngây thơ như đứa trẻ ấy!”
Thẩm Thần Bằng đi ra ngoài rất xa mới đuổi kịp Đồng Hiểu, chắc chắn lúc trước ở trường học cô nàng này là vận động viên chạy nên mới chạy nhanh như vậy
Anh níu tay cô lại, nói to, “Em chạy nhanh như vậy làm gì? Đâu có ai bắt em ở lại, để anh lái xe đưa em về”
Cô hất tay anh ra, “Không cần, anh Triết sẽ tới đón tôi.” Nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475307/chuong-877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.