Hai con mắt Thẩm Thần Bằng híp lại, anh hừ lạnh, “Cho dù mày phục hồi trí nhớ thì sao? Đồng Hiểu là của tao, mày cho rằng mày có thể cướp cô ấy khỏi tao? Tao chờ đến ngày mày tay trắng”
Nói xong, Thẩm Thần Bằng chạy tới bên cạnh xe, thả Đồng Hiểu ra
Đồng Hiểu vừa xuống xe đã chạy tới chỗ Hách Triết, bưng lấy mặt anh ta xem xét vết thương.
Thẩm Thần Bằng bị thương không nhẹ hơn so với Hách Triết, nhưng trong mắt của cô chẳng mảy may nhìn thấy.
Thẩm Thần Bằng kinh ngạc đứng đấy, nhìn cô lo lắng quan tâm đến thương thể của người khác.
Người ra tay trước không phải là anh, nhưng người bị thương nặng mới chính là anh
Anh cho rằng mình bị thương nặng một chút, ra tay nhẹ với đối thủ thì có thể có được sự thương tiếc của cô
Nhưng giây phút này, anh cảm thấy mình thật là ngây thơ
“Anh Triết, anh không sao chứ?”
Hách Triết lắc đầu, “Anh không sao, không cần lo lắng.” “Theo em lên nhà, em giúp anh bôi thuốc.” Hai người họ quay người lên tầng, cô nhìn thấy xe của Thẩm Thần Bằng phóng nhanh bỏ đi, tiếng động cơ kinh người
Dẫn Hách Triết về căn hộ của mình, cô vội vàng tìm cái hòm thuốc, cẩn thận giúp anh thoa thuốc
“A...” Anh đau đến mức nhân lông mày
“Ra tay nặng thật.” Đồng Hiểu nhíu mày
Anh mấp máy môi, “Anh ta bị thương cũng không nhẹ đâu.” “Anh ta nổi điên, anh cũng nổi điên theo anh ta làm gì, làm cho hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475305/chuong-875.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.