Đồng Hiểu nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của cô ta thì cau mày lại.
Hà Thu Đình nhìn cô, vô cùng nghi ngờ, không nhịn được nói, “Cô còn không biết sao? Tạ Lâm vì ngáng chân cô một cái mà bây giờ đã bị trường học đuổi việc rồi.” Đồng Hiểu: “Chuyện này từ lúc nào thế?”
Hà Thu Đình bĩu môi nói, “Ngày thứ hai sau khi cô bị thương thì không thấy Tạ Lâm đến trường nữa, sau đó cô Hạ ở cùng với cô ta nói Tạ Lâm bị đuổi rồi
Bởi vì chuyện này mà bây giờ tất cả mọi người đều rất sợ cô, sợ vô tình đụng vào cô, làm cô bị thương thì anh Thẩm sẽ gây phiền phức cho bọn họ.” Cả giờ học chính trị, Đồng Hiểu không có tâm trạng đâu mà nghiêm túc nghe, trong lòng loạn hết lên
Tạ Lâm hại cô bị thương, nhưng Đồng Hiểu chưa bao giờ muốn khiến cô ta rời khỏi trường
Cô biết rõ, sở dĩ Tạ Lâm so đo nhiều như vậy hoàn toàn là vì cô ta để ý đến công việc này
Bây giờ, giáo viên chịu khổ, cố gắng giống như Tạ Lâm đã không nhiều lắm rồi.
Buổi họp một tiếng kết thúc, lúc tất cả mọi người đi ra khỏi phòng họp, hiệu trưởng đi tới trước mặt cô
Bà cười hiền hòa, “Cô Đồng, vết thương của cô đã đỡ hơn chưa?” “Tốt hơn nhiều rồi ạ, hiệu trưởng.” Hiệu trưởng cầm tay cô, cười nói, “Những ngày cô bị thương, tôi vốn muốn đi thăm cô, nhưng hình như anh Thẩm không muốn bị ai quấy rầy.”
Đồng Hiểu lúng túng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475237/chuong-807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.