Chung Hân Văn ý tứ sâu xa nói một câu rồi cúp điện thoại.
Đồng Hiểu đâu có biết, một ngày rất lâu sau đó, lời này của Chung Hân Văn đã thành lời sấm truyền
Chúng ta luôn dần dần quên đi nỗi đau ban đầu sau khi vết sẹo hoàn toàn lành hẳn
Đến lúc cảm giác đau đớn kia lại tấn công đến mới đột nhiên nhớ ra nỗi đau kia khắc cốt ghi tâm đến vậy.
Thẩm Thần Bằng tiễn cả nhà xuống dưới, trong thang máy, anh không nhịn được cười đùa hỏi, “Sao ạ? Con dâu con chọn không tệ chứ?”
Thẩm Diệc Minh dửng dưng, “Vẫn chưa kết hôn thì chưa phải là vợ con.” An Noãn luôn khoác cánh tay Thẩm Diệc Minh
Bây giờ Thẩm Diệc Minh rất bận, mỗi lần ông về, An Noãn luôn bỏ lại công việc dính lấy ông, khiến Thẩm Diệc Minh cực kỳ vui vẻ.
Thẩm Thần Bằng đưa mắt ra hiệu với An Noãn.
An Noãn nhận được, cười nói, “Bác hai, Đinh Đinh nhà chúng ta thích cô Đồng lắm, ngày nào cũng nhắc đến ở trước mặt cháu, cháu còn phải ghen tị nữa
Nhưng mà cháu cũng cảm thấy Đồng Hiểu không tệ, bác cảm thấy thế nào?”
Thẩm Diệc Minh vốn không muốn đến, nào có chuyện người lớn đi thăm trẻ con trước, nhưng bị An Noãn lối đi
Ông bĩu môi, không vui nói, “Còn chưa kết hôn đã ở cùng, tốt chỗ nào chứ?”
An Noãn lập tức sầm mặt xuống, “Bác hai, bác có ý gì? Cháu và Mạc Trọng Huy cũng sống chung từ lúc chưa kết hôn, có phải bác cũng xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475236/chuong-806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.