Chung Hân Văn ý tứ sâu xa nói một câu rồi cúp điện thoại.
Đồng Hiểu đâu có biết, một ngày rất lâu sau đó, lời này của Chung Hân Văn đã thành lời sấm truyền
Chúng ta luôn dần dần quên đi nỗi đau ban đầu sau khi vết sẹo hoàn toàn lành hẳn
Đến lúc cảm giác đau đớn kia lại tấn công đến mới đột nhiên nhớ ra nỗi đau kia khắc cốt ghi tâm đến vậy.
Thẩm Thần Bằng tiễn cả nhà xuống dưới, trong thang máy, anh không nhịn được cười đùa hỏi, “Sao ạ? Con dâu con chọn không tệ chứ?”
Thẩm Diệc Minh dửng dưng, “Vẫn chưa kết hôn thì chưa phải là vợ con.” An Noãn luôn khoác cánh tay Thẩm Diệc Minh
Bây giờ Thẩm Diệc Minh rất bận, mỗi lần ông về, An Noãn luôn bỏ lại công việc dính lấy ông, khiến Thẩm Diệc Minh cực kỳ vui vẻ.
Thẩm Thần Bằng đưa mắt ra hiệu với An Noãn.
An Noãn nhận được, cười nói, “Bác hai, Đinh Đinh nhà chúng ta thích cô Đồng lắm, ngày nào cũng nhắc đến ở trước mặt cháu, cháu còn phải ghen tị nữa
Nhưng mà cháu cũng cảm thấy Đồng Hiểu không tệ, bác cảm thấy thế nào?”
Thẩm Diệc Minh vốn không muốn đến, nào có chuyện người lớn đi thăm trẻ con trước, nhưng bị An Noãn lối đi
Ông bĩu môi, không vui nói, “Còn chưa kết hôn đã ở cùng, tốt chỗ nào chứ?”
An Noãn lập tức sầm mặt xuống, “Bác hai, bác có ý gì? Cháu và Mạc Trọng Huy cũng sống chung từ lúc chưa kết hôn, có phải bác cũng xem thường cháu không?” Thẩm Diệc Minh ôm vai An Noãn, “Sao có thể chứ? Sao bác có thể xem thường cháu được?” Thỉnh thoảng An Noãn lại làm nũng gọi ba khiến trái tim ông tan ra
Cô mà tức giận thì không một ai dám lên tiếng, từ ông cụ Thẩm đến Thẩm Diệc Minh, rồi đến Mạc Trọng Huy, không ai không dỗ cô.
Thẩm Diệc Minh hít sâu một hơi, nói với Tiết Ngọc Lan, “Cái người giáo viên ngáng chân làm Đồng Hiểu ngã đó, bà xử lý đi.”
Tiết Ngọc Lan cười nói: “Yên tâm đi, Đồng Hiểu là con dâu tương lai của nhà họ Thẩm chúng ta, sao có thể bị người khác bắt nạt như vậy, thể không phải là vả vào mặt nhà họ Thẩm chúng ta sao?” Thật ra Thẩm Thần Bằng đã xử lý rồi, nếu Tiết Ngọc Lan muốn ra tay, anh cũng không có ý kiến.
Có lời này của người nhà, anh yên tâm rồi..
Thẩm Thần Bằng tiền bọn họ lên xe, lo cho Đồng Hiểu nên quay về ngay
Trong xe RV, Tiết Ngọc Lan trầm giọng hỏi Thẩm Diệc Minh, “ông có cảm thấy những hành động của Đồng Hiểu rất giống một người không? Không phải dung mạo giống nhau, là cảm giác rất giống ấy.”
Thẩm Diệc Minh khẽ cau mày lại, không trả lời
“Nhớ năm đó Thần Bằng yêu Cố Thu sâu đậm như vậy, vì Cố Thu thậm chí không tiếc muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình
Chỉ tiếc khi đó chúng ta không hiểu, chia rẽ một đội nhân duyên tốt đẹp
Bây giờ Đồng Hiểu cũng là một người hết sức bình thường, nhưng chúng ta đều đồng ý
Nghĩ mà thấy thật có lỗi với Cố Thu, nó cũng là một đứa bé tốt.” Thẩm Diệc Minh khẽ mắng, “Đừng suốt ngày lôi chuyện trước kia ra nói nữa.”
Tiết Ngọc Lan day ấn đường, lo lắng nói: “Tôi chỉ sợ có một ngày Thần Bằng biết chân tướng, sẽ hạn chúng ta.” An Noãn khoác cánh tay Tiết Ngọc Lan, thấp giọng an ủi, “Bác dâu, chuyện của Cố Thu đã qua rồi, cô ấy là một cô gái tốt, nhưng có duyên không phận với Thần Bằng
Chuyện này suy cho cùng đã làm tổn thương trái tim Thần Bằng, sau này chúng ta đừng nhắc lại nữa, cứ để cho đoạn tình cảm kia dần dần phai nhạt theo thời gian đi.”
Tiết Ngọc Lan gật đầu, sâu trong nội tâm vẫn vô cùng áy náy và ân hận với Cố Thu
Thẩm Thần Bằng quay lại chung cư, đi vào phòng ngủ, nói với người vẫn yếu ớt trên giường, “Người nhà anh em đã gặp rồi, lúc nào em dẫn anh về gặp người nhà em?”
Nói đến người nhà, mắt Đồng Hiểu lập tức ảm đạm
“Hay là chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ anh đưa em về Cẩm Giang nhé?” Đồng Hiểu trợn mắt, “Anh còn chê em bị thương không đủ nghiêm trọng à?” Thẩm Thần Bằng cười ngây ngô, giơ tay xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Được rồi, đợi vết thương của em khỏi, chúng ta hãy về, cũng không vội.” “Thẩm Thần Bằng, sao anh biết em bị người ta ngáng chân?” Nói đến điều này, anh không tránh được tức giận, “Xem camera, anh không phải kẻ ngốc, người phụ nữ của anh bị thương, anh có thể không điều tra à? Người phụ nữ kia xúc phạm người có quyền thể lớn rồi, cô ta không muốn sống nữa à?”
Nhìn vẻ mặt Thẩm Thần Bằng hung ác, Đồng Hiểu hơi lo lắng.
Cô giơ tay ra cầm tay anh, “Đừng tức giận nữa, thật ra thì cũng là em không cẩn thận.” Thẩm Thần Bằng bực mình, “Đồng Hiểu, cái dáng vẻ nhe nanh múa vuốt, cả vú lấp miệng em lúc đối mặt với anh của em đâu rồi? ở bên ngoài mặc cho người ta bắt nạt, em chỉ tiền đổ vậy thôi.”
Đồng Hiểu trợn mắt, “Còn không phải do anh à, tại sao anh lại đến chỗ hiệu trưởng tạo quan hệ giúp em, Tạ Lâm không phục mới trả thù em.” Thẩm Thần Bằng ngẩn ra, “Anh làm cái gì chứ? Em nói rõ xem nào.” Đồng Hiểu nghi ngờ, “Chẳng lẽ không phải là anh nói với hiệu trưởng, lần này để em đại diện trường học tham gia đi thi đấu kỹ năng cơ bản của giáo viên trẻ thành phố à?” “Anh có bị thần kinh đâu? Em đá anh rồi, anh còn đi tạo quan hệ cho em? Anh cũng có tự trọng em biết chưa?”
Đồng Hiểu buồn bực, “Vậy tại sao đột nhiên lại cử em đi thi đấu, lần họp trước đó đã nói là tổ chức thi đấu ở trường học để chọn người rồi, sau đó hủy bỏ, bảo em đi tham gia
Rất nhiều người chuyên tâm chuẩn bị, trong nháy mắt bị đoạt đi cơ hội cho nên rất tức giận.”
Thẩm Thần Bằng thở dài, giơ tay cốc lên trán cô một cái, “Ngã một cái xong đầu óc cũng không được như trước nữa rồi à? Em là người phụ nữ của anh, hiệu trưởng của các em biết không? Bà ta biết rồi, còn cần anh đích thân đi tạo quan hệ à, cơ hội cứ thế rơi lên người em thôi.”
“Hiệu trưởng không phải kiểu người như vậy, nhất định là anh uy hiếp bà ấy.” Thẩm Thần Bằng phì cười ra tiếng, “Đúng, anh uy hiếp bà ta, vì em, anh thật sự liều mạng luôn
Anh uy hiếp bà ta, nếu như không cho vợ anh cơ hội lần này, anh sẽ hủy Anh Đốn.” Đồng Hiểu xấu hổ đỏ mặt, “Không nói chuyện với anh nữa, em phải nghỉ ngơi đây.” Dưới sự chăm sóc tận tình của Thẩm Thần Bằng, vết thương của Đồng Hiểu khôi phục rất nhanh, vết thương ở chân cũng hoàn toàn khỏi hẳn
Nghỉ một tuần, cô khăng khăng đòi đi làm, Thẩm Thần Bằng không lay chuyển được cô, đích thân đưa cô đến trường học
Trước đó anh đã liên lạc với hiệu trưởng, hiệu trưởng ở đầu kia cung kính nói với anh, “Cậu Thẩm, cậu cứ yên tâm đi, cô Tạ đó sẽ không xuất hiện ở Anh Đốn nữa.” Lúc này Thẩm Thần Bằng mới yên tâm
Lúc Đồng Hiểu biết chuyện này đã là hai ngày sau khi đi làm, cô luôn cảm thấy hai ngày nay ánh mắt tất cả mọi người nhìn cô đều rất kỳ quái, hình như mang theo chút sợ hãi.
Cô tưởng là mình nghĩ nhiều, cho đến tối hôm đó sau khi tan lớp học chính trị, có giáo viên không cẩn thận đụng vào cô, cô ta sợ hãi mặt mũi tái mét, không ngừng xin lỗi, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, không phải tôi cố ý đầu, tôi thật sự không nhìn thấy!”
Đồng Hiểu xua tay, vội vàng nói, “Không sao, tôi không sao.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]