Chương trước
Chương sau
Chuông điện thoại di động vang lên, thấy là Thẩm Thần Bằng, cô ấn tắt luôn.

Rất nhanh cô nhận được một tin nhắn: [Đồng Hiểu, em có thể giận anh, nhưng không thể bỏ bê mình được, ăn cơm đi.] Cô nhìn tin nhắn này thì càng không ngủ được

Có rất nhiều chuyện cô không muốn thừa nhận nhưng vẫn không lừa được lòng mình

Trái tim không muốn mở ra vì anh, nhưng vẫn sẽ bị anh ảnh hưởng

Sướng vui buồn giận đều do anh mà ra, đều có liên quan tới anh

Mất ngủ cả đêm, trước khi đi làm Đồng Hiểu thấy sắc mặt mình trong gương tái nhợt, quầng thâm quanh mắt cũng khá đậm

Trang điểm nhẹ nhàng, cả người cô thoạt nhìn có tinh thần hơn nhiều

Đồng Hiểu vừa đến lớp học thì Hà Thu Đình đã nói với cô: “Chung Hân Văn tới tìm cô đấy.”

Tim Đồng Hiểu đập chậm một nhịp, không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào

Cả ngày hôm ấy, cô đều có cảm giác không tập trung được, sợ hãi Chung Hân Văn có thể đến tìm cô bất cứ lúc nào

Cô quá hiểu tính tình của Chung Hân Văn, mỗi khi tức giận cô ấy sẽ không quan tâm đến trường hợp và đối tượng

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc tan học, Đồng Hiểu đưa bọn nhỏ ra bên ngoài

An Noãn đến đón Mạc Tử Ý, cô cười đi đến trước mặt Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu, bác gái nhà tôi đang ở trên xe, bà ấy muốn gặp cô một lần.”

Đồng Hiểu giật mình, không khỏi cảm thấy sợ hãi.

“Không sao, bác gái của tôi rất hiền, bà ấy chỉ muốn gặp cô một chút thôi, không có ý gì khác cả.” Mẹ của Thẩm Thần Bằng đích thân đến trường học, cho dù có cho Đồng Hiểu lá gan, cô cũng không dám không cho bà ấy mặt mũi

Đồng Hiểu đi theo An Noãn lên chiếc xe phía trước

Dù đã sớm biết Thẩm Thần Bằng là người rất cao quý, nhưng khi thật sự gặp được mẹ anh, Đồng Hiểu vẫn bị dọa sợ đến phát run.

Tiết Ngọc Lan cẩn thận quan sát cô gái thanh tú trước mặt, có cảm giác cực kỳ giống Cổ Thu.

“Chắc cháu chính là cô giáo Đồng!” Tiết Ngọc Lan lên tiếng, giọng nói của bà rất dễ nghe

Đồng Hiểu không dám ngẩng đầu, chỉ dùng sức gật đầu, “Cháu..

chào bác, bác có thể gọi cháu là Đồng Hiểu.”

Tiết Ngọc Lan nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, giọng nói hiền hòa cất lên, “Cô bé ngoan, không cần căng thẳng như vậy, sau này chúng ta đều là người một nhà cả.”

“Cháu..

cháu...” “Đồng Hiểu, con trai bác trước kia chẳng ra gì, bác biết nó đã để cháu phải chịu nhiều ấm ức

Nhưng là một người mẹ, bác không thể không vì con trai mình mà nói mấy câu

Bề ngoài trông thằng bé chẳng ra gì, nhưng tính tình lại rất tốt, một khi thật lòng yêu ai thì bất kỳ người nào cũng đều không ngăn cản được nó

Bác nhìn ra được hiện tại con trai bác rất thích cháu

Nếu như trước đó nó có làm chuyện gì có lỗi với cháu, bác gái ở đây thay nó nói lời xin lỗi cháu, cháu tha thứ cho nó một lần được không?” Đồng Hiểu cắn môi, cô không dám từ chối

“Tuổi của Thần Bằng nhà bác cũng lớn rồi, hiếm lắm mới thấy nó có dự định kết hôn với một cô gái

Bác tin tưởng là nó rất nghiêm túc, cũng xin cháu cũng nhất định phải tin nó

Hai người bên nhau kiểu gì cũng sẽ phải trải qua rất nhiều trắc trở, hiểu lầm

Cháu là một cô bé thông minh, bác tin rằng cháu hiểu ý của bác.”

Cuối cùng, Tiết Ngọc Lan nắm thật chặt tay cô và nói: “Đồng Hiểu, có thời gian thì cùng Thần Bằng về nhà ăn một bữa cơm đi, ông nội của Thần Bằng, ba của nó, và các bác các chú nó đều muốn gặp cháu một lần.”

Từ trên xe nhà họ Thẩm đi xuống, Đồng Hiểu cảm thấy tỉnh lại từ trong mơ

Mẹ của Thẩm Thần Bằng là người phụ nữ cao quý như vậy, cô cũng từng nhìn thấy bà ấy ở trên tivi mấy lần, thì ra ngoài đời bà ấy vẫn hiền lành như vậy, và còn xinh đẹp hơn.

Ngẫm lại những lời nói của mẹ Chương Lâm Vân và bác gái anh ta đã nói với cô, cô bỗng nhiên hiểu ra, đây chính là sự khác biệt giữa người với người

Đồng Hiểu cúi đầu bước trở về trường học thì bỗng bị người ta chặn lại

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Chung Hân Văn đang đứng trước mặt mình

“Chúng ta nói chuyện đi.” Nói xong Chung Hân Văn đi lên đằng trước, đến cái hồ nhân tạo trong trường

Hai người đứng im lặng thật lâu, từ đầu đến cuối Chung Hân Văn đều không hề lên tiếng.

Đồng Hiểu mấp máy môi, chủ động hỏi: “Hân Văn, cậu tìm tớ có việc gì sao?” Chung Hân Văn hừ lạnh, xoay người lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn xoáy vào cô, “Đồng Hiểu, cậu còn có mặt mũi hỏi tớ à? Cậu đã làm gì với Chương Lâm Vân hả?”

“To...”

“Anh ấy trao hết tấm lòng chân thành cho cậu, nếu như cậu không thể yêu anh ấy thì tại sao lại cho anh ấy hi vọng? Cậu có biết từ thiên đường rơi xuống địa ngục là cảm giác như thế nào không? Sao cậu có thể tàn nhẫn với anh ấy như vậy?”

“Hân Văn, tớ thật sự xin lỗi, tớ...” “Người mà cậu nên nói xin lỗi không phải tớ, mà là Chương Lâm Vân

Đêm qua tớ nhìn thấy Chương Lâm Vân ở quán bar, một người đàn ông đầy nhiệt huyết như anh ấy lại bởi vì cậu mà thay đổi đến mức không giống một thằng đàn ông

Nhìn thấy dáng vẻ bê bết của anh ấy ngày hôm qua, tớ thật sự con mẹ nó chứ, muốn tát cho cậu một cái!”

Đồng Hiểu cúi thấp đầu, không nói gì.

Chung Hân Văn cực kỳ ghét thái độ này của Đồng Hiểu, rõ ràng người làm sai là cô ấy, nhưng cứ như cô ấy rất ấm ức vậy, cứ như tất cả mọi người đều phải xin lỗi cô ấy vậy.

“Đồng Hiểu, cuối cùng tớ cũng đã biết vì sao tất cả bọn đàn ông đều động tâm với cậu, tớ là phụ nữ đây nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của cậu mà còn không nhẫn tâm xuống tay.”

Hít sâu một hơi, Chung Hân Văn nghiêm túc hỏi: “Tiếp theo cậu định làm như thế nào? Quay lại với Thẩm Thần Bằng?”

Đồng Hiểu mím môi, không nói gì

“Đồng Hiểu, mặc dù có đôi khi cậu khiến cho người khác rất tức giận, nhưng cuối cùng tớ vẫn không thể bỏ mặc cậu được

Tớ hi vọng cậu không quên những đớn đau đã trải qua lúc trước, người đàn ông như thế nào mới đáng giá để cậu yêu, cậu hãy suy nghĩ kĩ càng rồi tính toán lại đi

Nếu như cậu quay trở về với Thẩm Thần Bằng, thì sau này mặc cho cậu có bị ức hiếp như thế nào, tớ cũng sẽ không xen vào chuyện của cậu nữa

Cậu, tự giải quyết cho tốt đi.”

Chung Hân Văn nói rồi đi thẳng.

Đồng Hiểu đứng một mình bên hồ nhân tạo, cô chậm rãi ngồi xổm xuống

Có rất nhiều điều cô muốn giải thích với Chung Hân Văn, nhưng mà nói ra lại cảm thấy mình bất lực

Chuyện cô và Thẩm Thần Bằng lại phát sinh quan hệ là sự thật

Và cô phản bội, làm tổn thương Chương Lâm Vân cũng là thật

Thẩm Thần Bằng đến trường đón Đồng Hiểu, anh chờ ở bên ngoài rất lâu cũng không đợi được cô đi ra ngoài, gọi điện nhưng cô không bắt máy, nhắn tin cô cũng không trả lời

Anh không khỏi lo lắng nên xuống xe đi vào trường học

Đi vào lớp học, trong lớp không có ai cả

Anh lại chạy với văn phòng của cô, cửa văn phòng cũng đã bị khóa

Cuối cùng, anh nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé ở bên cạnh hồ nhân tạo trong trường

Cô đang khoanh chân ngồi trên ván gỗ, dùng hai tay ôm chặt lấy mình.

Cô nhóc này, sao lúc trước anh lại nhẫn tâm làm tổn thương cô được nhỉ? Trong lòng anh bùng lên rất nhiều sự tự trách và hối hận

Anh chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh cô

Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng hơi phàn nàn: “Không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn, lại không thấy em đâu, em muốn anh lo chết à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.