Chung Hân Văn quen biết Chương Lâm Vân đã nhiều năm, ấy vậy mà căn hộ của anh ta ở đâu cô cũng không biết.
Chung Hân Văn định gọi cho Đồng Hiểu nhưng rồi lại thôi
Có lẽ lúc này Đồng Hiểu đang ân ái triền miên bên Thẩm Thần Bằng
Chẳng còn cách nào khác, cô đành phải đưa anh ta về nhà họ Chương
Lúc đến biệt thự nhà họ Chương, cảnh vệ tới kiểm tra, cô chỉ tay sang người đàn ông ở bên ghế lái phụ, “Tôi là cô hai nhà họ Chung, anh Chương Lâm Vân uống say nên tôi đưa anh ấy về nhà.”
Cảnh vệ nhìn qua Chương Lâm Vấn rồi cho đi ngay
Từ Oánh nghe thấy tiếng động cơ ô tô nên chạy ra xem, bà nhìn thấy Chung Hân Văn đang cật lực kéo Chương Lâm Vân xuống xe
“Hân Văn, tại sao lại là cháu? Lâm Vân làm sao thế?” “Cô à, anh Lâm Vân uống nhiều quá, cô đến giúp cháu một tay được không?” Từ Oánh vội bước đến cùng Chung Hân Văn đưa Chương Lâm Vân xuống xe.
Vất vả lắm hai người mới đưa được anh ta lên phòng, Chương Lâm Vấn nôn ra khắp cả người Chung Hân Văn
Chung Hân Văn hít sâu một hơi, lông mày cau lại
Từ Oánh vội vàng xin lỗi, “Hân Vân, thật xin lỗi cháu, cô sẽ đi tìm quần áo cho cháu ngay đây
Trong nhà có quần áo của Lâm Nhã, cháu mau đi tắm rửa thay quần áo khác đi, cô sẽ giặt sạch quần áo này cho cháu.” Chung Hân Văn thản nhiên nói: “Cô à, không cần đâu ạ, thời gian không còn sớm nữa, cháu muốn về nhà trước.”
Chung Hân Vân chuẩn bị rời đi thì bị Từ Oánh giữ tay lại, “Hân Văn, cháu có biết Lâm Vân bị làm sao không? Bình thường nó rất ít khi uống rượu.”
“Xin lỗi cô, cháu cũng không biết, cháu đi cùng bạn tới quán bar thì đã thấy anh ấy say như vậy rồi, nên cháu đưa anh ấy về.”
Ánh mắt Từ bánh trở nên hung ác, bà ta tức giận nói: “Nhất định lại là Đồng Hiểu
Kể từ khi qua lại với cô ta, con trai cô hoàn toàn thay đổi
Cô đã biết cô ta không phải là kẻ tốt lành gì rồi, chắc chắn là nó nhằm vào tiền của nhà họ Chương.”
Chung Hân Vân vẫn không đành lòng để Đồng Hiểu bị phỉ báng, cô nói: “Cô à, cô hiểu lầm rồi, Đồng Hiểu là cô gái rất hiền lành, xin cô nhất định phải tin tưởng mắt nhìn của Chương Lâm Vân.”
Từ Oánh nắm chặt tay của Chung Hân Văn, “Hân Văn à, thật ra thì cô thích cháu cơ, nếu như cháu có thể cùng Lâm Vân nhà cô ở bên nhau thì cô có nằm mơ cũng sẽ tỉnh dậy để cười.” Chung Hân Văn chỉ cảm thấy tim mình đau đớn
Cho dù tất cả mọi người đều cảm thấy cô và Chương Lâm Vân xứng đôi vừa lứa, nhưng Chương Lâm Vân không thích thì tất cả đều chỉ là nói nhảm mà thôi.
Chuông điện thoại di động vang lên, là Thẩm Thần Phong gọi tới, cô nhấn nút từ chối, sau đó lễ phép nói tạm biệt với Từ Oánh.
Từ Oánh tiễn Chung Hân Văn tới cửa, còn liên tục dặn dò, “Hân Văn, có rảnh thì thường xuyên qua nhà cô ăn cơm nhé.”
Chung Hân Văn gật đầu, lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Chương.
Trên đường đi, chuông điện thoại di động lại vang lên, Chung Hân Văn đeo tai nghe lên, ấn nút trả lời
“Em ở đâu? Sao còn chưa tới?” Thẩm Thần Phong sốt ruột hỏi
“Em thấy không thoải mái, không đến đâu.” Thẩm Thần Phong ở đầu bên kia bốc hỏa, “Anh đã gọi đồ ăn hết rồi, Chung Hân Văn, em đang đùa với anh à?”
Chung Hân Văn tháo tai nghe xuống, lái xe tốc độ cao trên đường lớn
Bây giờ cô chỉ muốn được ở một mình
Thật ra cô càng muốn đi cho người nào đó một cái tát hơn, tại sao có được một người đàn ông tốt đẹp như vậy mà lại nhẫn tâm làm tổn thương anh ấy? Thẩm Thần Bằng tiến vào căn hộ của Đồng Hiểu, anh chạy vào bếp dạo qua một vòng, phát hiện tủ lạnh chẳng có gì cả
“Đồng Hiểu, tối nay chúng ta ăn gì?” Anh hỏi với vẻ đương nhiên
Từ lúc vừa về nhà Đồng Hiểu đã chui ngay vào phòng ngủ, không hề đi ra ngoài
Thẩm Thần Bằng chạy tới gõ cửa phòng ngủ của cô, “Đồng Hiểu, tối nay chúng ta ăn gì?” Thẩm Thần Bằng hỏi mấy lần nhưng bên trong chẳng hề có động tĩnh gì
“Đồng Hiểu, nếu em không mở cửa anh sẽ gọi người tới phá khóa đấy.” Đồng Hiểu tức giận đến mức thở phì phò, đi ra mở cửa “Tối nay ăn gì? Nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi
Bạn của anh mở một nhà hàng tôm hùm, hương vị cũng không tồi đâu, anh đưa em tới nếm thử.” Đồng Hiểu cố gắng kiềm chế cơn giận, bình tĩnh nói: “Thẩm Thần Bằng, xin anh đi cho.” Thẩm Thần Bằng hơi nhíu mày, “Đừng như vậy, tối hôm qua chuyện gì nên phát sinh hay không nên phát sinh đều đã xảy ra hết rồi, anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với em, em không thể ngay cả cơ hội này cũng không cho anh được.”
“Thẩm Thần Bằng, anh không chỉ ngủ với một mình tôi, mà trước đó chúng ta cũng ngủ với nhau rồi, không cần thiết phải chịu trách nhiệm làm gì.” Nói xong cô lại mỉa mai, “Nếu nói phải chịu trách nhiệm thì một trăm Thẩm Thần Bằng anh cũng không đủ để chịu trách nhiệm với nhiều phụ nữ như thế đâu.”
Thẩm Thần Bằng tiu nghỉu bứt tóc, “Đồng Hiểu, em nói như thể anh rất phóng túng ấy
Lúc trước đúng là anh rất khốn nạn, nhưng mà từ giờ trở đi, anh muốn được sống tốt với em.” Đồng Hiểu cười lạnh, “Đây không phải là lần đầu tiên tôi được nghe những lời này.”
Thẩm Thần Bằng vô cùng buồn phiền, cô nhóc này đúng là có trái tim sắt đá mà.
Anh nhẫn nại giải thích, “Đồng Hiểu, anh biết lúc trước anh đã làm sai, để em thất vọng với anh
Nhưng con người ai cũng đều sẽ có lúc phạm sai lầm, chẳng lẽ anh chỉ phạm sai lầm một lần mà em đã phán anh tử hình rồi hay sao? Ngay cả cơ hội hối cải cũng không cho anh?”
Đồng Hiểu mím môi, lộ vẻ mệt mỏi, “Thẩm Thần Bằng, tôi mệt rồi, xin anh đi đi được không?” “Vậy để anh gọi câu lạc bộ mang cơm đến đây, em ăn đi đã rồi ngủ tiếp có được không?” Anh nói rồi nhẹ nhàng khoác vai cô, “Đồng Hiểu, con gái phải ngoan một chút mới đáng yêu.” Cô đẩy anh ra, giận dữ đóng sầm cửa lại
Thẩm Thần Bằng bị nhốt ở ngoài cửa, chỉ có thể thở dài một mình
Anh gọi cho bên câu lạc bộ, bảo bọn họ làm mấy món Đồng Hiểu thích ăn nhất
Đồ ăn được đưa tới, Thẩm Thần Bằng lại bắt đầu phiền não, cô nhóc này cũng không dễ dụ dỗ như vậy
Suy nghĩ liên tục, anh đành phải gửi một tin nhắn cho cô: [Đồ ăn anh bày ở phòng khách, em nhớ ăn lúc còn nóng nhé, anh có việc phải đi trước.] Anh chỉ có thể nghĩ được biện pháp này
Nhưng dù là như thế, anh cũng không dám xác định Đồng Hiểu có ăn đồ anh mua hay không
Đồng Hiểu nhận tin nhắn, cảm thấy khó mà tin được Thẩm Thần Bằng sẽ nham hiểm như thế, chiêu gì cũng đem ra dùng được
Cô ngồi một mình trong phòng rất lâu, thấy bên ngoài không hề có động tĩnh gì, cô mới mở cửa đi ra ngoài
Đúng thật là Thẩm Thần Bằng đã đi rồi
Nhìn qua thấy trên bàn đều là món ăn có thích, cô lập tức xúc động, bỗng cảm thấy đói
Cô xới cơm rồi ngồi xuống ăn khá nhiều
Ưu điểm duy nhất của Thẩm Thần Bằng là có trí nhớ tốt, anh nhớ tất cả những món cô thích ăn
Cô đang nghĩ, phải nhớ các món yêu thích của từng đấy cô gái, anh ta cũng thật vất vả.
Cơm nước dọn dẹp xong, cô nằm ở trên giường nhưng không thể ngủ được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]