Chương trước
Chương sau
“Anh còn chuyện gì nữa không? Có thể nói nhanh lên không? Tôi phải đi cho kịp tàu.”

“Đồng Hiểu, ở lại đây đi, hình như tôi vẫn chưa chơi đủ.” Khuôn mặt nhỏ của Đồng Hiểu đỏ bừng lên, cô dùng sức hất tay anh ra, quát lên giận dữ, “Thẩm Thần Bằng, tôi không phải là đồ chơi của anh!”

Tàu hỏa từ Bắc Kinh đến Cẩm Giang, vẫn nhớ nhiều năm trước, cô cũng như vậy, một va li hành lý từ Cẩm Giang đến Bắc Kinh.

Cô một mình đến trường học đăng ký, sắp xếp cuộc sống của mình, dần dần quen với cuộc sống ở nơi này

Tính ra cô đã ở Bắc Kinh sáu năm rưỡi, sáu năm rưỡi này, cô chỉ trở về có hai lần

Có bốn năm đều đón Tết ở Bắc Kinh.

Lúc học đại học, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm, cô đều rất muốn về nhà, nhưng lần nào mẹ cô cũng gọi điện thoại cho cô, bảo cổ ở Bắc Kinh làm thêm, đừng chạy tới chạy lui, vé tàu hỏa rất đắt

Dần dần cô không còn nhớ nhà nữa

Đón Tết có thể không về thì không về, một mình ở đây làm thêm kiếm tiền, bởi vì chỉ có như vậy, mẹ cô mới vui.

Lúc tàu hỏa đến Cẩm Giang, trời đã nhá nhem

Đồng Hiểu đã gọi điện thoại trước về nhà, nói với người nhà hôm nay cô về

Nhưng cô tìm một vòng ở trạm tàu hỏa cũng không nhìn thấy bóng dáng người quen

Đợi một lúc lâu, người nhà vẫn không đến

Cảm thấy mệt rồi, cô không muốn chờ đợi thêm nữa nên tự bắt xe về nhà

Những năm này Cẩm Giang cũng thay đổi rất nhiều, càng lúc càng phát triển hơn

Ngay cả giá mở cửa xe cũng từ năm tệ tăng lên thành mười tệ

Nhà Đồng Hiểu cách thành phố rất xa, nằm ở vùng ngoại ô, phải lái xe hơn nửa tiếng mới đến nơi

Mấy năm cố không về, may mà nhà vẫn còn ở đây

Cô ấn chuông cửa, mẹ cô ra mở cửa

“Hiểu Hiểu, ôi chao, xem cái trí nhớ của mẹ này, mẹ quên mất hôm nay con về.” Chu Vũ Vi dùng sức vỗ đầu mình, cường điệu, “Lớn tuổi rồi, trí nhớ càng ngày càng tệ.”

“Mẹ, đã lâu không gặp.”

Đồng Hiểu vào nhà

Người nhà nghe nói Đồng Hiểu về thì rối rít đi từ trong phòng ra

Ba, chị gái, anh rể và em trai đều tề tựu đông đủ.

“Ba, chị, anh rể, Đồng Tử.” Đồng Hiểu chào hỏi từng người

Ba cô nắm tay cô, hiền từ nói, “Về là tốt, về là tốt rồi.” Đồng Tử nói đùa, “Chị hai, mấy năm không gặp, hình như chị đẹp hơn rồi

Chị đẹp như vậy, ở Bắc Kinh nhất định có rất nhiều người đàn ông theo đuổi chị, sao không dẫn một người anh rể Bắc Kinh về cho em chứ?” Đồng Hiểu cười, “Chị không có sức quyến rũ như vậy đâu, không có ai thích chị cả.” Đồng Tử cảm thấy vô vị, về phòng chơi game

Cô đã nghe mẹ mình than phiền ở trong điện thoại, Đồng Tử say mê chơi game online, ngày nào cũng chơi đến hai ba giờ sáng

Chị cô kéo cô ngồi xuống sofa, Chu Vũ Vi rót cho Đồng Hiểu cốc nước, thuận miệng hỏi: “Hiểu Hiểu, con đi từ trạm tàu hỏa về kiểu gì thế, vẫn còn nhớ đường về nhà à?” “Con đi taxi.” Chu Vũ Vi nghe thấy thể lập tức sầm mặt xuống, “Sống ở Bắc Kinh quả nhiên ra tay thật hào phóng, đi taxi từ trạm tàu hỏa về nhà phải tốn bao nhiêu tiền chứ, đủ cho nhà chúng ta ăn uống hai ngày.” Đồng Hiểu cắn môi, thấp giọng nói: “Mẹ, Cẩm Giang thay đổi quá lớn, nhất thời con không biết đi xe số mấy về nhà, cho nên mới gọi taxi, sau này sẽ không như vậy nữa.” “Sau này đương nhiên không thể rồi, ngày nào cũng đi taxi, đâu có số sướng như vậy.”

Chu Vũ Vi nói rồi lại thay đổi sắc mặt, hỏi dò: “Hiểu Hiểu, trường các con có phát thưởng cuối năm không? Giáo viên ở đây đều có thưởng thành tích cuối năm, mỗi người có thể nhận được hơn mười nghìn tệ.”

Đồng Hiểu lấy năm nghìn tệ đã chuẩn bị từ trước ra khỏi va li, nhét vào trong tay Chu Vũ Vi, “Mẹ, cái này cho mẹ mua chút đồ ăn Tết.” Chu Vũ Vi ước lượng sức nặng, hình như không vui, lạnh nhạt nói: “Đón Tết chỉ có chút tiền này không đủ được.”

Đồng Hiểu cúi đầu không nói gì

Trước khi về cô miệt mài dịch thuật, cộng thêm tiền lương và tiền thưởng kiểm tra đánh giá cuối năm, Đồng Hiểu để ba bốn mươi nghìn tệ trong thẻ, bên trong phong bì Chung Hân Văn đưa cô cũng có hai mươi nghìn tệ, nhưng bây giờ cô không thể lấy hết tiền ra, cô còn phải chuẩn bị cho đứa bé.

Chu Vũ Vi đột nhiên đổi chủ đề, nói: “Đồng Hiểu, con biết cho mẹ tiền đã rất hiếu thuận rồi, lúc nào thiếu tiền mẹ sẽ tìm con giúp

Hết cách rồi, gần đây sức khỏe của ba con không tốt, cũng không thể ra ngoài làm việc, kinh tế ở nhà vô cùng khó khăn

May mà con về, mẹ lại nhìn thấy hy vọng rồi.” Đồng Hiểu cắn môi.

Để ăn mừng Đồng Hiểu về nhà, Chu Vũ Vị kéo Đồng Ngạn Thiên đi chợ mua đồ ăn, đi bộ khoảng mười phút từ khu nhà bọn họ là có một cái chợ rất nhỏ

Nhưng Đồng Ngạn Thiên lại đề nghị, “Chúng ta đi chợ lớn trong thành phố đi, chợ nhỏ này cũng chẳng có cái gì.” Chu Vũ Vi hừ giọng, “Thích đi thì ông tự đi đi, tôi không đi đâu, mua về tôi còn phải nấu, phiền phức.” Đồng Ngạn Thiên khẽ cau mày, thấp giọng nói: “Chẳng mấy khi con gái về, sao bà có thể sợ phiền chứ?”

“Lần này nó về có lẽ phải đón Tết xong mới đi, một tháng trời, ông còn sợ tôi không làm đồ ăn ngon cho nó à? Thật không hiểu nổi cái con bé này, kỳ nghỉ ở Bắc Kinh kiểm chút thu nhập tốt biết bao, chạy về cũng không sợ buồn chán.”

Những năm qua Hiểu Hiểu đã bỏ ra quá nhiều vì cái nhà này rồi, nó luôn rất vất vả, thỉnh thoảng về nhà đoàn tụ với người nhà, bà đừng có lảm nhảm ở trước mặt nó

Còn nữa, Hiểu Hiểu có thể cho chúng ta năm nghìn tệ đã rất tốt rồi

Lần trước tôi bị bệnh nó cho mười nghìn tệ, dù sao nó cũng là con gái, ở bên ngoài có thể kiếm được bao nhiêu tiền, sau này còn phải kết hôn, cũng phải giữ chút của hồi môn cho mình, bà đừng có lấy tiền của nó nữa.”

Nghe thấy Đồng Ngan Thiên nói như vậy

Chu Vũ Vị tức giận, gắt lên: “Ông nói cái gì thế hả? Tôi sinh nó ra nuôi dưỡng nó, ông tưởng là không vất vả à? Bây giờ nó đi làm ở Bắc Kinh, lên như diều gặp gió, không nên hiếu thuận chúng ta sao? Nó bỏ ra vì cái nhà này cũng là chuyện đương nhiên

Năm đó nếu như không đón nó về nhà, gánh nặng của nhà chúng ta cũng sẽ không lớn như vậy

Đông Ngạn Thiên, tôi nói cho ông biết, ông không có bản lĩnh kiếm tiền còn không cho tôi lấy tiền của con gái

Ông có thể giống người ta thì lấy tiền ra đây, vậy thì tôi sẽ không lấy chút tiền này nữa.”

Đồng Ngạn Thiến hít sâu một hơi, khẽ cảm khái một câu, “Làm con gái của nhà chúng ta đúng là đáng thương.” “Đây còn không phải là vì ba bọn nó rất vô dụng à?” Chu Vũ Vi châm biếm, Đồng Ngạn Thiên không nói gì nữa

Những điều bà ta nói đều là thật, là ông ta vô dụng, mới khiến Đồng Hiểu chịu khổ theo

Có lúc ông ta nghĩ, nếu như không có lần tai nạn xe kia, nếu như anh chị dâu không chết, chắc bây giờ Đồng Hiểu sẽ rất hạnh phúc

Đồng Hiểu đang thu dọn đồ đạc trong phòng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nhìn thấy là Chung Hân Văn gọi đến, cô khẽ cong khóe miệng lên, ấn nút trả lời

“Đồng Hiểu, cậu về đến nhà chưa?”

“Tớ về rồi, vừa về được một lúc.”

“Ba mẹ cậu đối xử với cậu có tốt không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.