Chương trước
Chương sau
“Đồng Hiểu, ngày mai cậu đi rồi, sau này chúng ta còn có thể chơi với nhau không?”

“Đương nhiên rồi, đợi tớ có thời gian tớ sẽ về thăm cậu, cậu cũng phải đến Cẩm Giang thăm tớ và bé con đấy.” Nói đến đứa bé, Chung Hân Văn mới mỉm cười được.

“Đứa bé này đến thật không đúng lúc, không biết sau này còn tăng thêm bao nhiêu phiền phức trong cuộc sống của cậu nữa

Đồng Hiểu, cho dù cậu ở đâu, lúc có khó khăn nhất định phải tìm tớ, cậu biết chưa?”

Đồng Hiểu gật đầu, “Có khó khăn, hoặc là thiếu tiền, nhất định tớ sẽ tìm cậu.” Chung Hân Văn lấy một cái phong bì từ trên xe xuống, “Đồng Hiểu, chỗ này là tớ chuẩn bị cho bé con, cậu cầm để sau này mua cho nó ít quần áo.” Đồng Hiểu mếu máo, không vui: “Tớ có tay có chân, sao có thể cầm tiền của cậu?” “Đồng Hiểu, đây là chút tấm lòng của tớ với bé con, cho dù thế nào cậu cũng phải nhận, nếu không tớ sẽ không yên lòng.” Cuối cùng Đồng Hiểu vẫn nhận khoản tiền này.

Chung Hân Văn dặn đi dặn lại, “Đồng Hiểu, nếu như người nhà cậu đối xử với cậu không tốt, nhất định phải nói với tớ, tớ đón cậu về.” “Được.” “Đồng Hiểu, cậu đừng có ngốc nghếch cho nhà cậu tiền nữa, cậu mang thai rồi, phải ở nhà nghỉ ngơi cẩn thận, ba tháng đầu rất quan trọng.”

“Được.”

“Đồng Hiểu, cậu đừng có chỉ nói được, nhất định phải nhớ lời tớ đấy, nhớ nhất định phải mở điện thoại để tớ có thể tìm cậu bất cứ lúc nào.”

Đồng Hiểu không ngừng gật đầu

“Hân Văn, cậu yên tâm, tớ sẽ chăm sóc tốt cho mình

Dù sao cũng là người nhà của tớ, họ sẽ không đối xử với tớ quả tệ đâu.”

Chung Hân Văn hừ một tiếng, “Bọn họ căn bản không coi cậu là người nhà, chỉ coi cậu là cây rụng tiền thôi.”

***

“Đồng Hiểu đi chuyến tàu hỏa bảy giờ sáng ngày mai.”

An Noãn vén chăn của Thẩm Thần Bằng lên, hung dữ nói.

Thẩm Thần Bằng không nhịn được gầm lên một tiếng, “Liên quan gì đến anh, bọn anh đã chia tay rồi!”

An Noãn hừ lạnh, “Em chưa nói là liên quan gì đến anh, em chỉ nhắc với anh một tiếng thôi, kéo sau này anh hối hận trách em không nhắc nhở anh.”

“Ai cần em nhắc nhở, đừng tự cho là đúng nữa, cô ấy đi càng tốt, đỡ nhức đầu.”

An Noãn hít sâu một hơi, khẽ nói, “Chỉ mong sau này anh cũng sẽ nghĩ như vậy, em phát hiện anh còn không bằng Đinh Đinh nhà em, Đinh Đinh nghe nói sau này sẽ không còn được gặp cô Đồng nữa mà cũng biết rơi nước mắt.” “Phiền chết đi được, nói nhiều với anh như vậy làm gì?”.

“Đúng rồi, em quên nói với anh một chuyện, hôm đó Đồng Hiểu đột nhiên hỏi đến chuyện của Cố Thu, em đã nói qua với cô ấy.” Thẩm Thần Bằng lập tức nhảy từ trên giường xuống, “Lúc nào, em nói gì với cô ấy?”

Thấy anh phản ứng lớn như vậy, An Noan nhướng mày lên

“Em nói hết những gì em biết cho cô ấy, hình như cô ấy bị tình yêu của anh và Cố Thu làm cảm động, cô ấy nói hy vọng hai người sẽ ở bên nhau, bảo em chúc phúc cho hai người.”

Thẩm Thần Bằng chửi thề một câu, chạy ra khỏi phòng ngủ

Đêm hôm đó, Chung Hân Văn rời đi rất khuya

Sau khi Chung Hân Văn rời đi, Đồng Hiểu nằm một mình ở trên giường, trằn trọc thế nào cũng không ngủ được

Rõ ràng buổi tối cô không ăn nhiều, nhưng lại đến phòng vệ sinh nôn mấy lần, càng về sau càng nôn ra dịch, cực kỳ khó chịu.

Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cô tưởng là mình nghe lầm, nhưng giọng nói càng ngày càng vang, càng ngày càng rõ ràng, là giọng Thẩm Thần Bằng

Đồng Hiểu lê bước nặng nề đi mở cửa

Vừa mở cửa ra, Thẩm Thần Bằng đã nổi giận với cô, “Là ai nói cho cô biết chuyện của Cố Thu?”

“Tôi hỏi cô là ai nói với cô chuyện của Cố Thu, trả lời tôi!”

“Tôi vô tình nghe được, cũng quên là ai nói rồi.” Thẩm Thần Bằng cười lạnh, “Cô tưởng là tôi sẽ tin à? Đồng Hiểu, sau này cô đừng có đi hỏi em gái tôi chuyện như vậy, cũng không cần nghe ngóng từ bất cứ ai, cô muốn biết cái gì có thể hỏi thẳng tôi

Cố Thu là người phụ nữ tôi yêu nhất, đời này tôi chỉ có thể yêu một mình cô ấy, cô hài lòng rồi chứ?” “Tôi biết, tôi đều biết cả.”

Móng tay của cô gần như găm sâu vào thịt, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn

Thẩm Thần Bằng phát điện xong bình tĩnh lại, thuận miệng hỏi, “Nghe nói cô sắp đi thật rồi, ngày mai à?” Đồng Hiểu gật đầu

“Đi rồi sẽ không quay lại nữa nhỉ?” “Đúng vậy, sau này tôi sẽ không đến Bắc Kinh nữa.”

“Như vậy là tốt nhất, sau này tôi cũng không muốn gặp lại cô nữa

Còn hạnh phúc mà cô nói, tôi nhận, hạnh phúc sau này của tôi không liên quan đến cô.” Cô nghe thấy giọng mình vô cùng dửng dưng, “Tôi biết, cho dù thế nào, vẫn chúc phúc anh.”

Thẩm Thần Bằng chỉ nói mấy câu rồi lái xe rời đi.

Nghe thấy tiếng xe của anh ở bên ngoài rời đi, Đồng Hiểu chạy vội vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, không thể khống chế được

Vốn dĩ cô có thể yên tâm rời đi, nhưng hình như Thẩm Thần Bằng không muốn bỏ qua cho cô, muốn cô mang theo vết thương đau đớn rời khỏi đây

Cô cũng không biết, bắt đầu từ lúc nào, sức ảnh hưởng của anh với cô lại trở nên to lớn như vậy

Cứ nghĩ đến những ngày tháng sau này có lẽ sẽ không còn được nhìn thấy anh nữa, trái tim cô lại đau như dao cắt

Nếu như anh chỉ là một người khách qua đường trong đời, đến vội vàng, chẳng mấy đã đi, vậy cô thà rằng cả đời này sẽ không gặp được anh

Chưa từng có, vẫn tốt hơn có rồi sau đó mất đi

Điều chỉnh xong tâm trạng, cô nằm ở trên giường, nhìn bên ngoài trời dần dần sáng lên, không buồn ngủ chút nào

Thẩm Thần Bằng lái xe trong thành phố suốt đêm, từ tối đến sáng, anh cảm thấy mình đúng là điên rồi

Rất nhiều lời rõ ràng không phải là lời trong lòng, nhưng anh vẫn nói ra.

Nhìn vẻ mặt cô bình tĩnh như một đầm nước đọng, anh cảm thấy mình thật là buồn cười.

Cô có thể rộng lượng chúc phúc anh như vậy, sao anh có thể có vị trí ở trong lòng cô chứ?

Cũng không biết tại sao, cô nói đến chuyện Cổ Thu lại làm anh tức giận như vậy

Trời sáng rồi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, trái tim anh lại đập điên cuồng không ngừng

Vào giây phút cuối cùng, anh lại quay về nơi ở của cô

Lúc này, Đồng Hiểu đang xách hành lý đi ra khỏi ga ra, hành lý của cô rất ít, chỉ có một cái rương mà thôi

Cô không biết tại sao Thẩm Thần Bằng lại quay lại, nghi ngờ hỏi: “Anh còn có việc gì à?”

Anh hít sâu một hơi, có chút khó khăn nói, “Đừng đi, ở lại đi.”

Đồng Hiểu hơi ngẩn ra, cô không sao hiểu nổi anh

“Tôi không có ý gì khác, nếu như là vì mấy câu nói của tôi mà cô phải về quê, tôi cảm thấy mình thật quá đáng

Ở lại đây đi, cô cố gắng ở thành phố này nhiều năm như vậy, đừng rời đi như thế? Đồng Hiểu cười, “Đây là quyết định sau khi suy nghĩ cẩn thận của tôi

Thẩm Thần Bằng, tạm biệt.” Đồng Hiểu kéo hành lý đi thẳng, lúc ngang qua vai anh, Thẩm Thần Bằng giơ tay giữ lấy cổ tay cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.