Chung Hân Văn vội vàng kéo cô đến bệnh viện kiểm tra, kết quả cái thai đã được một tháng.
Chung Hân Văn tức giận, nói “Cậu là lần đầu tiên nên cái gì cũng không biết, nhưng anh ta là tay lão luyện trong tình trường, chẳng lẽ anh ta không hiểu? Cho dù anh ta không dùng biện pháp phòng tránh thì cũng phải nhắc cậu uống thuốc chứ
Đồng Hiểu, đi, tớ đưa cậu đi tìm anh ta!”
Đồng Hiểu kéo áo Chung Hân Văn, nghẹn ngào cầu xin, “Đừng, đừng để anh ấy biết.” “Cậu ngốc à? Chuyện do anh ta gây ra, đương nhiên anh ta phải chịu trách nhiệm.” “Chung Hân Văn, tớ xin cậu, đừng nói cho anh ấy biết.” Chung Hân Văn tỉnh táo lại, hỏi cô, “Đồng Hiểu, cậu thành thật nói cho tớ biết, cậu định làm thế nào?”
“Tớ không biết.”
“Đừng nói với tớ cậu định giữ đứa bé này
Cậu còn chưa kết hôn, cậu còn tương lai tốt đẹp phía trước, nếu sinh đứa bé này ra, tương lai của cậu sẽ bị hủy hoại.”
Đồng Hiểu cắn môi, khẽ nói, “Tớ sẽ không giữ đứa bé này.” “Vậy là được rồi, vừa hay ngày mai là cuối tuần, tớ đưa cậu đến bệnh viện làm phẫu thuật.” Đứa bé đến quá đột ngột, cô không hiểu nổi, vì sao lại có thể có thai? Đồng Hiểu nằm ở trên giường, trằn trọc, cứ suy nghĩ là nước mắt không ngừng chảy xuống
Đứa bé vô tội như thế, nhưng cô lại không thể bảo vệ được nó
Nếu Thẩm Thần Bằng biết cô mang thai, nhất định sẽ cho rằng đây là kế hoạch của cô
Trong khoảng thời gian này, cô luôn cố gắng để quên
Đến khi sắp quên được anh thì sự xuất hiện đứa bé giống như một quả bom, phá nát lớp vỏ ngụy trang kiên cường của cô
Chung Hân Văn càng nghĩ càng không phục, sau khi đưa Đồng Hiểu về nhà, thu xếp xong, lái xe đến quán bar
Đi đến nơi nhóm Thẩm Thần Bằng thường tụ tập, quả nhiên anh ở đó, Chung Hân Nhiên cũng ở đó.
Chung Hân Nhiên nhìn thấy Chung Hân Văn không vui vẻ thì lạnh lùng nói, “Sao mày lại đến đây?”
“Tôi không đến tìm chị, tôi đến tìm anh Thẩm”
Chung Hân Văn đi thẳng đến trước mặt Thẩm Thần Bằng, lạnh nhạt hỏi, “Anh Thẩm, tôi có thể nói với anh hai câu không?” Thẩm Thần Bằng cười cười, làm động tác tay “mời”
“Anh Thẩm, tôi muốn hỏi anh một chuyện
Anh có yêu Đồng Hiểu không?”
Lông mày Thẩm Thần Bằng nhướng lên, híp mắt quan sát cô gái trước mắt
Chung Hân Nhiên vội mắng Chung Hân Văn, “Chung Hân Văn, mày điên cái gì thế? Anh Thẩm thích ai cần phải báo với mày à? Mày là loại gì, mày chỉ là con rơi của nhà họ Chung, ai cho mày có quyền đứng trước mặt anh Thẩm nói chuyện?” Chung Hân Văn nhìn Thẩm Thần Bằng hét lên, “Anh Thẩm, sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận!” Chung Hân Văn thấy mình đúng là điên rồi, cho dù cô nói cho Thẩm Thần Bằng biết Đồng Hiểu mang thai thì sao? Anh ta cũng sẽ cho rằng Đồng Hiểu đang tính toán, sẽ khiến Đồng Hiểu bị tổn thương hơn
Chung Hân Văn chạy ra khỏi phòng, chưa được mấy bước, cổ tay đã bị Thẩm Thần Bằng kéo lại
“Nói cho rõ ràng đi, cái gì là sớm muộn tôi cũng sẽ hối hận.” Chung Hân Văn không chút sợ hãi nhìn thẳng vào anh, “Bỏ lỡ cô gái ưu tú như Đồng Hiểu, nhất định anh sẽ hối hận, anh sẽ không tìm được người thứ hai như Đồng Hiểu trên thế giới này đâu.”
Sáng sớm hôm sau, Chung Hân Văn đến phòng trọ của Đồng Hiểu.
“Hiểu Hiểu, tớ đã liên hệ với bác sĩ tốt, sẽ không đau đâu.”
Đến bệnh viện, Đồng Hiểu được đưa thẳng vào phòng phẫu thuật
Nằm trên bàn mổ, cả người cô đều run rẩy.
Bác sĩ cười khích lệ cô, “Đừng sợ, chúng tôi sẽ tiêm thuốc mê cho cô, đến lúc làm phẫu thuật sẽ không có cảm giác gì.”
Đồng Hiểu khóc lên, “Thật xin lỗi, tôi không muốn làm, tôi không muốn bỏ đứa bé.”
Thấy Đồng Hiểu chạy ra khỏi phòng phẫu thuật, Chung Hân Văn cau mày lại
“Đồng Hiểu, có chuyện gì thế?” Cô vừa khóc vừa nói với Chung Hân Văn, “Tớ không muốn bỏ đứa bé, cho dù anh ấy không thừa nhận, một mình tớ cũng có thể nuôi đứa bé lớn lên, tớ không thể hại chết đứa bé vô tội này.”
Chung Hân Văn thở dài, “Đồng Hiểu, cậu lấy gì để nuôi một đứa trẻ: Cậu còn có nhiều người nhà vô lương tâm như thế
Cho dù không nói đến bọn họ, có đứa bé, sau này người đàn ông nào dám cưới cậu, đồng nghiệp ở trường sẽ nghĩ cậu thế nào? Còn nữa, nếu Thẩm Thần Bằng biết cậu mang thai con của anh ta, cậu cho rằng anh ta sẽ để cậu sinh nó ra sao?”
Đồng Hiểu cắn môi, “Cho nên tớ xin cậu, đừng cho anh ấy biết, tớ sẽ cố gắng làm việc, tớ không muốn giết hại một sinh mệnh vô tội
Hân Văn, xin cậu đừng ép tớ!” Chung Hân Văn thở dài, nhưng đó là quyết định của Đồng Hiểu, cô không thay đổi được
Trên đường về, Chung Hân Văn đưa Đồng Hiểu đi ăn cơm, nghiêm túc nói: “Đồng Hiểu, nếu cậu đã quyết định giữ lại đứa bé thì phải chăm sóc mình cho thật tốt
Cậu phải thật khỏe mạnh thì đứa bé mới khỏe mạnh được
Sau khi hết học kỳ thì nghỉ việc, về nhà đi
Tóm lại, cậu càng cách xa Thẩm Thần Bằng càng tốt
Sau khi đưa bé ra đời, tớ muốn làm mẹ nuôi của nó.”
Đồng Hiểu gật đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, cô cảm thấy sinh mệnh thật là kỳ diệu.
“Hân Văn, tớ không biết mình có thể trở thành một người mẹ tốt không, tớ cảm thấy mình vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn.”
Chung Hân Vãn cầm tay cô cười nói, “Cậu có thể mà.”
Thế giới này quả thật kỳ diệu, Thẩm Thần Bằng hôm nay lại chọn đúng quán này đến ăn cơm, còn ôm theo một mỹ nữ nóng bỏng.
Thẩm Thần Bằng giả vờ không nhìn thấy hai người, theo hướng dẫn của nhân viên của hàng đi vào phòng dành cho khách VIP
Chung Hân Văn hừ lạnh, “Bắc Kinh đúng là nhỏ thật, ăn một bữa cơm cũng gặp được.” Từ khi Thẩm Thần Bằng xuất hiện, biểu cảm của Đồng Hiểu thay đổi, sắc mặt cô trở nên tái nhợt
“Đồng Hiểu, đừng vì loại đàn ông như thế mà đau khổ, không đáng đâu
Cậu ở đây đau lòng, còn anh ta đã ôm ấp phụ nữ khác, nghĩ lại đúng là châm chọc.” Chung Hân Văn gắp không ít đồ ăn vào bát Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu ăn nhiều vào, vì Bảo Bảo, cậu phải bổ sung dinh dưỡng vào.”
Đồng Hiểu ép mình ăn thật nhiều, cho dù sau đó có phải vào toilet nôn hết
Mới đầu không biết mình mang thai, thỉnh thoảng có chỉ cảm thấy buồn nôn, không muốn ăn cơm
Bây giờ biết mình có thai rồi, gần như ăn cái gì nên cái đó
Giờ ăn trưa ở trường có còn không dám ăn gì, sợ Hà Thu Đình sẽ nghi ngờ
Dường như nôn ra cả mật xanh mật vàng, rất lâu sau mới ra khỏi toilet
Vừa ra khỏi cửa liền thấy Thẩm Thần Bằng, cô cúi đầu không nhìn anh, thận trọng đi qua người anh, lúc đi qua lại bị anh giữ chặt cổ tay lại.
“Có chuyện gì sao?” Cô nghe thấy giọng mình hình như đang run run.
“Có phải cô thăm dò được hôm nay tôi đến đây ăn cơm không?”
Đồng Hiểu hơi ngẩn người, nhanh chóng hiểu ý anh, cô cười lạnh nhạt nói, “Thật xin lỗi, tôi không biết anh ăn cơm ở đây
Nếu biết nhất định tôi sẽ không đến.” Thẩm Thần Bằng dùng sức giữ lấy cổ tay cô
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]