Cuối cùng, cô ta lại hỏi thử một câu, “Cô có đau khổ không?”
Đồng Hiểu cười cười, không nói chuyện
Lúc tan tầm Chung Hân Vãn tìm được cô, “Đồng Hiểu, tối nay cùng nhau ăn cơm đi.”
“Tối nay tớ không rảnh.” “Không rảnh cũng phải đi, thu dọn đồ đạc đi, tôi chờ cậu.” “Hân Văn, tớ biết cậu muốn nói gì, tớ không sao, không cần lo lắng...” Chung Hân Văn lạnh lùng ngắt lời cô, “Tôi chờ cậu ở cổng trường, đừng để tôi chờ lâu quá, tính tôi không tốt đâu.” Đồng Hiểu không có cách nào, thu dọn sơ qua đồ dùng rồi chạy theo Chung Hân Văn
Chung Hân Văn đưa cô đến quán ăn nhỏ gần trường đại học các cô từng học.
Nơi này rất rẻ, ngày xưa còn đi học hai người thường ăn cơm ở đây
Giờ này quán rất đông người, chờ một hàng người rất dài mới đến lượt hai cô
Bà chủ hình như vẫn còn nhớ hai cô, “Hai người là sinh viên đã ra trường nhỉ?”
Chung Hân Văn cười nói, “Bà chủ có trí nhớ tốt thật, chúng tôi đã tốt nghiệp hơn hai năm rồi.”
“Tôi rất có ấn tượng với hai cô, bình thường đến quán chúng tôi ăn cơm thường là tình nhân hoặc đi theo nhóm
Nhưng chỉ có hai cô lần nào cũng đi hai người, không sợ hai cô giận nên mới nói, lúc đó tôi còn nghĩ giữa hai người có quan hệ đặc biệt
Hai cô gái xinh đẹp như vậy, còn cảm thấy đáng tiếc.” Chung Hân Văn cười ha ha, Đồng Hiểu lại cảm thấy thẹn thùng.
Trước kia hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475178/chuong-748.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.