Đồng Hiểu cười lắc đầu: “Không cần, tôi muốn đi bộ.”
Hà Thu Đình cười khẩy: “Cô đúng là có phúc mà không biết hưởng!” Vừa dứt lời, cô ta quay kính xe lên, rồi phóng đi nhanh như chớp
Hà Thu Đình nói bọn là một loại người, thật ra không phải
Trong thành phố lớn thế này, Hà Thu Đình thuê một căn hộ cao cấp hai phòng ngủ một phòng khách, lái xe đi làm, mỗi cái tủi cô ta mang đi làm đều có gia hai mươi nghìn trở lên
Cô ta có thể cùng những người phụ nữ kia trò chuyện về mode thời trang, về những đồ thứ xa xỉ.
Đồng Hiểu thuê một chỗ hơn ba mươi mét vuông, đi tàu điện ngầm một tiếng, đi bộ thêm hai mươi phút đến chỗ làm, thời gian di chuyển cả đi và về mất ba tiếng
Nhiều khi, đây chính là số mệnh, không ai quyết định được xuất thân của mình
Ở trong trường, cô làm việc thật thà, chưa từng ganh đua so sánh với ai
Thế nhưng cô không tranh với người khác, lại luôn có người đạp lên vai cô, khoe khoang bản thân
Trong hai năm làm việc cô đã quen với những chuyện này
Cân bằng tâm trạng, chẳng có chuyện gì nữa
Đi chợ mua đồ ăn, đến năm giờ cô mới về đến nhà
Cô cũng không vội đi nấu cơm, ngồi trước quạt để lòng mình tĩnh lại.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, màn hình hiện lên chữ “Mẹ”, lông mày cô nhíu lại.
Ấn nút nghe, một giọng nói gay gắt vang lên trong điện thoại:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475125/chuong-695.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.