Chương trước
Chương sau
“Tại sao anh lại nghĩ là Đang mang, em cảm thấy là con gái.”

Mạc Trọng Huy ôm cô, cười nói: “Anh cảm thấy vẫn là con trai.” Lần này hắn mong là con trai, vì là con trai mới được mang họ Mạc

An Noãn tức tối: “Cho dù là con trai thì cũng mang họ Thẩm.” Mạc Trọng Huy nói: “Được được được, em nói thế nào thì sẽ như thế đó, tất cả nghe em hết.” Bây giờ hắn không dám nói nặng lời với cô dù chỉ là một chút

Hắn biết như vậy là sẽ chiều hư cô, nhưng hắn sẵn lòng, hắn có thể chiểu được

Có lúc ông cụ Thẩm cũng không nhìn nổi nữa: “Huy, cháu đừng chiều nó quá, cháu chiều nó đến mức chẳng biết sợ trời đất nữa rồi.” An Noãn tức giận hừ giọng: “Cháu cũng không muốn anh ấy cứ bám lấy cháu cả ngày, phiền chết đi được.” “Cháu xem, cháu xem, cái con bé này thật quá đáng.” Mạc Trọng Huy cười nói đỡ cho An Noãn: “Ông ngoại, người đang mang thai thường hơi khó tính, không sao cả, cháu hiểu mà.” “Cái con bé này không biết kiếp trước đã tích được phúc gì mà kiếp này lại may mắn gặp được cháu.” An Noãn không cho là vậy: “Cháu xui xẻo mới gặp phải anh ấy.” Lúc ở nhà Thẩm Diệc Minh cũng vô cùng chiều cô, y như Mạc Trọng Huy vậy

Thỉnh thoảng không phải đi làm, Đại boss sẽ đích thân nấu cho cô các món Giang Thành, bây giờ món Giang Thành đã trở thành món tủ của ông rồi

Nhìn thấy Mạc Trọng Huy đã lo liệu gần xong hôn lễ, An Noãn lại kiếm chuyện nói: “Bây giờ em đang mang thai rồi, béo như vậy mặc váy cưới sẽ khó coi, đợi sinh con xong rồi tính.” Mạc Trọng Huy ôm lấy cô dỗ dành: “Bất cứ lúc nào ở trong mắt anh em cũng là người đẹp nhất, lần này chỉ là một nghi thức nhỏ, chỉ có người nhà tham gia

Đợi con ra đời anh sẽ cho em một hôn lễ hoành tráng, để cho cả thế giới đều biết em là vợ của anh, cô Mạc ạ.” An Noãn không muốn nói gì, ông cụ Thẩm hừ một tiếng: “Huy, cháu đừng để ý đến nó, đến lúc đó nó không chịu làm cô dâu thì cháu tìm cô dâu khác, xem nó có cuống lên không.” “Ông ngoại, tại sao ông cứ nhằm vào cháu vậy? Cháu có phải là cháu ruột của ông không?”

“Cháu ấy à, y là đang mang thai nên rất quá đáng

Huy đã làm trâu làm ngựa cho cháu sai bảo rồi, cháu còn bắt nạt nó

Trái tim con người đều là máu thịt, ông thương nó.” Mạc Trọng Huy lại lấy lòng nói: “Ông ngoại, cháu tốt với cô ấy hơn nữa cũng là điều nên làm, cô ấy sinh con cho cháu rất vất vả.” Hôn lễ nhỏ của Mạc Trọng Huy và An Noãn được tổ chức ở một giáo đường, tất cả mọi người nhà họ Thẩm đều có mặt, ngay cả Đinh Đinh cũng được bể đến

Nhà họ Mạc chỉ có Đường Tĩnh Vi tham gia, không mời bất cứ bạn bè thân thiết nào cả.

An Noãn mặc một bộ váy cưới màu trắng, được nhà thiết kế nổi tiếng đặc biệt chú trọng, tôn lên trọn vẹn đường nét cơ thể có như tiên hạ phàm, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở

Tiếng nhạc trang trọng nổi lên, An Noãn khoác tay Thẩm Diệc Minh tiến vào lề đường.

Mạc Trọng Huy mặc một bộ vest màu đen, dáng người cao lớn, lúc này hắn giống như hoàng tử đang ngắm nhìn nàng công chúa chầm chậm bước đến phía mình

Cuối cùng bọn họ đã bước đến bên hắn, hắn không thể chờ đợi được nữa giơ ngay tay ra.

Nhưng Thẩm Diệc Minh không giao ngay An Noãn cho hắn, giọng nói trầm ấm của ông vang lên trong giáo đường không lớn lắm: “Mạc Trọng Huy, ngày hôm nay ba trịnh trọng giao con gái ba cho con, từ nay về sau con nhất định phải yêu thương nó giống như ba yêu thương nó, và phải coi nó là người quan trọng nhất trên đời

Nếu như con có thể làm được thì hãy nắm lấy tay nó tiếp tục bước về phía trước.”

Mạc Trọng Huy rất nghiêm túc gật đầu, giọng nói cuốn hút khẳng định từng chữ: “Con có thể làm được.” Mạc Trọng Huy nhận lấy tay An Noãn từ tay Thẩm Diệc Minh, nắm tay cô tiến về phía trước

Giây phút đó, vành mắt Thẩm Diệc Minh đỏ hoe.

Bước lên sân khấu, không đợi mục sự chủ trì, Mạc Trọng Huy đã trầm giọng nói: “Ngày hôm nay, con và An Noãn tổ chức một hôn lễ nhỏ tại đây, không mời nhiều người, nhưng mỗi người ngồi ở đây đều là những người thân nhất của chúng con

Mọi người đã chứng kiến tình yêu của chúng con, cùng chúng con đi trên con đường này

Con đường này thực sự rất vất vả, có quá nhiều trở ngại và khó khăn, nhưng chúng con vẫn chưa từng bỏ cuộc

Ông ngoại, bác hại, trải qua nhiều việc như vậy, con đã từng làm bảo bối của mọi người bị tổn thương, cảm ơn mọi người vẫn đồng ý giao cô ấy cho con

Mẹ, cảm ơn mẹ đã đồng ý tác thành cho chúng con

Ngày hôm nay, trước mặt tất cả mọi người, trước mặt thần linh con xin thề, lần này con sẽ nắm tay cô ấy, không bao giờ buông ra.”

Mọi người trong nhà họ Thẩm lau nước mắt, Đậu Nhã Quyên khóc trong lòng Thẩm Diệc Bái

“Đoạn đường hai đứa đi đến bên nhau quả là không dễ dàng gì.” Nước mắt dâng lên trong mắt An Noãn, cô cố gắng không để nó rơi xuống.

An Noãn cho rằng mình có thể kiên cường, nhưng vừa mở miệng đã nghẹn ngào: “Ông ngoại, bác hai, từ khi đến nhà họ Thẩm, Noãn Noãn đã nhận được tình yêu thương vô bờ bến của mọi người

Ông ngoại thường trách bác hai nuông chiều làm hư cháu, nhưng Noãn Noãn biết rằng mọi người ai cũng chiều cháu cả

Mà cháu thì lại thường vì được nuông chiều mà nhõng nhẽo, bướng bỉnh, đã từng làm mọi người tổn thương rất nhiều lần

Cháu và Mạc Trọng Huy đến được với nhau rất gian nan, nhưng cho dù cháu buồn như thế nào, mọi người vẫn ở bên cạnh cháu

Mọi người đã cho cháu rất nhiều dũng khí để kiên cường, mọi người giúp cháu đứng dậy mỗi lần vấp ngã

Cảm ơn tình yêu và sự bao dung của mọi người, sau này cháu sẽ làm một người vợ tốt, người mẹ tốt, người con tốt, sẽ không bao giờ làm mọi người lo lắng thêm nữa.”

Ông cụ Thẩm rơi nước mắt, Thẩm Diệc Minh thì cúi đầu, không ngừng lau mắt

Sau nghi thức đơn giản, bọn họ đã chính thức thành vợ chồng, thời khắc này thật là thần kỳ, thật là đẹp đẽ

Nghi lễ kết thúc, An Noãn bước xuống sân khấu, chạy một mạch đến bên Thẩm Diệc Minh, sà vào lòng ông.

“Ba, con yêu ba.”

Thẩm Diệc Minh không thể kiềm chế được nữa, con người ở bên ngoài hô mưa gọi gió bây giờ lại thật sự rơi nước mắt

Tiết Ngọc Lan lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Con bé này, hôm nay rõ ràng là ngày vui, tại sao lại để mọi người rơi nước mắt như vậy?” Thẩm Thần Bằng đứng cạnh mẹ mình, dùng cánh tay khỏe khoắn ôm chặt vai Tiết Ngọc Lan

“Ba con cả đời này đã không dễ dàng gì, ngày hôm nay có thể nghe được một tiếng gọi ba của An Noãn, coi như cả đời này cũng đáng giá rồi.” Thẩm Thần Bằng cười nói: “Mẹ, mẹ chính là món quà quý giá nhất mà ông trời đã trao tặng cho ba.” An Noãn ôm Thẩm Diệc Minh, sau đó đến bên Tiết Ngọc Lan, ôm chặt lấy bà

“Bác dâu, cảm ơn bác, cảm ơn lòng bao dung của bác đối với cháu.” “Đứa bé ngốc này, ngoan

Hôm nay là ngày vui, chúng ta đều không khóc

Cháu và Huy hạnh phúc bên nhau chính là sự báo đáp tốt nhất cho chúng ta.” An Noãn lại đi đến trước mặt Đường Tĩnh Vi, Đường Tĩnh Vi đã sớm khóc nhòe cả mắt, nhìn thấy An Noãn vẫn có chút không được tự nhiên lắm

“Mẹ, cảm ơn mẹ đã tác thành cho chúng con.”

Một tiếng “mẹ” đó khiển Đường Tĩnh Vi vừa khóc vừa cười, nắm chặt tay An Noãn, giọng khàn khàn nói: “Con ngoan, phải mãi mãi sống hạnh phúc bên Huy đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.