Đường Tĩnh Vi khẽ cau mày lại: “Không thể nào, sao Chủ Nhi có thể là loại người đó được, con bé lương thiện như vậy?”
Mạc Bạch Linh thở dài: “Em biết cho dù em có nói thế nào chị cũng sẽ không tin, nhưng tóm lại chị phải cẩn thận một chút, Cung Chủ Nhi thật sự không phải là người tốt.” “Được rồi, được rồi, không nói những chuyện này nữa, chị rất vui vì hôm nay em có thể đến thăm chị.” Mạc Bạch Linh khẽ nói: “Hôm nay em đến thăm chị thực ra là có một việc, em muốn tạm biệt chị.” “Tạm biệt? Em muốn đi đâu?” “Em đi Mỹ tìm con gái em.” “Mỹ ư, xa như vậy, đã liên hệ ổn hết cả chưa?” Mạc Bạch Linh gật đầu: “Đều liên hệ cả rồi, em ở lại Bắc Kinh một mình không nơi nương tựa, luôn cảm thấy dường như cuộc sống đã mất đi ý nghĩa
Em đến Mỹ sống cùng con gái, cuộc sống mới có ý nghĩa.” Đường Tinh Vi thở dài: “Đúng vậy, tuổi cao rồi chỉ muốn sống cùng con cháu
Mặc dù chị và Huy cùng sống trong một thành phố nhưng rất ít có cơ hội gặp nhau, chị có thể hiểu được nỗi lòng của em, chỉ có điều em sang Mỹ rồi, chị sẽ rất nhớ em.”
Mạc Bạch Linh nắm lấy tay Đường Tĩnh Vi: “Cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn, lần này đi Mỹ, có lẽ em sẽ không quay lại nữa, nhưng chúng ta vẫn có thể thường xuyên gọi điện thoại cho nhau, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy.”
Đường Tỉnh Vi gật đầu: “Chỉ cần em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475117/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.