Chương trước
Chương sau
An Noãn siết chặt hai tay lại.

“Mày có thể đi mách lẻo với Thẩm Diệc Minh, bảo Thẩm Diệc Minh bắt tạo lại, sinh mạng với tao mà nói đã không có bao nhiều ý nghĩa nữa

Mày cũng có thể đi tìm Huy mách lẻo, dù sao tao cũng đã bị nó đuổi ra khỏi nhà họ Mạc rồi

Tao đã chịu thua, chỉ là không biết mày có thể chịu thua được không, đứa con riêng của mày có thể chịu thua được không.”

An Noãn trở lại nhà họ Thẩm, Mạc Trọng Huy đang bế con vui vẻ với người nhà dưới tầng

Nhóc con đầy sức sống, thỉnh thoảng lại bị chọc cười thành tiếng

Khoảnh khắc đó, tự dưng trong lòng cô ngập tràn lửa giận

Cô chạy lại đoạt lấy con từ trong tay Mạc Trọng Huy, “Mạc Trọng Huy, anh còn không đi đi?”

Cũng không biết là động tác của An Noãn quá thô bạo, hay là cô nói quá lớn, đứa bé vừa vào trong lòng An Noãn đã khóc lên

Mạc Trọng Huy cũng lập tức sầm mặt xuống, “An Noãn, em nổi điên cái gì thế, em dọa đến con rồi.” “Mạc Trọng Huy, anh cút đi, cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Đậu Nhã Quyên trách cô, “NoAn Noãn, nói cái gì thế, sao cháu có thể nói chuyện với Huy như vậy hả?”

An Noãn ôm đứa bé chạy lên tầng.

“Con bé này!” Ông cụ Thẩm thở dài, có chút tự trách nói, “Đều tại chúng ta, tại chúng ta chiều hư nó rồi, tính tình càng ngày càng tệ

Đợi bác hai nó về, ông phải nói chuyện mới được, không thể cứ chiểu nó mãi thế, nếu không càng ngày càng không hiểu chuyện rồi.”

“Ông ngoại, cháu đi về trước, hôm khác cháu lại đến thăm con.”

Mạc Trọng Huy khẽ nói một câu, xoay người rời khỏi nhà họ Thẩm.

Không phải chỉ một mình An Noãn cáu kỉnh, hắn cũng có tự tôn của đàn ông

Ở trước mặt người nhà họ Thẩm, hắn cảm thấy mình đã quá không ngẩng được đầu lên rồi

Hẳn lái xe đến thẳng công ty, trợ lý Trương vẫn đang tăng ca, nhìn thấy Mạc Trọng Huy trở lại, cậu ta tất tả đến phòng làm việc của hắn, cười và hỏi: “Ngài Mạc, ngài gặp con trai rồi chứ? Có phải thằng bé rất đáng yêu không? Có ảnh không cho tôi xem với?” “Trợ lý Trương, cẩm kế hoạch hợp tác Cung thị đưa ra đến cho tôi xem thử.” Trương Húc ngẩn ra, “Ngài Mạc...”

Mạc Trọng Huy, “Trợ lý Trương, tai cậu bị hỏng rồi à? Có cần tôi nhắc lại một lần nữa không?” Trương Húc chạy vội ra ngoài, cầm tài liệu đến

Cậu ta thật sự tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày trước hắn còn thề son sắt nói tuyệt đối không hợp tác với Cung thị, đột nhiên lại muốn xem kế hoạch hợp tác với Cung thị

“Ngài Mạc, cái kế hoạch hợp tác này thật sự không tệ, chúng ta có thể mở rộng ra thị trường phía Nam...” “Hẹn tổng giám đốc Cung giúp tôi, tôi muốn đích thân nói chuyện với ông ta.” “Được, hình như mấy ngày nay tổng giám đốc Cung đang nghỉ phép ở Bắc Kinh, ông ấy luôn muốn gặp ngài một lần, tôi đều từ chối khéo

Tôi sẽ đi hẹn ông ấy ngay” Sau khi trợ lý Trương rời đi, Mạc Trọng Huy giơ tay chống đầu, có vẻ mệt mỏi

Hắn rất rõ thiện cảm của Cung Chủ Nhi đối với hắn

Cô ta hết sức lấy lòng người nhà hắn để tiếp cận hắn

Hắn ghét người phụ nữ thủ đoạn như vậy, vì thế không muốn có bất cứ qua lại gì trên phương diện làm ăn với Cung thị

Cho dù kế hoạch hợp tác bọn họ đưa ra hấp dẫn như vậy, hắn cũng hoàn toàn không động tâm

Một là hắn ghét người phụ nữ có tâm kế, hai là hắn sợ An Noãn hiểu lầm, lòng nghi ngờ của cô gái đó quá nặng.

Nhưng đột nhiên hắn lại nghĩ, làm nhiều chuyện vì cô như vậy có đúng không? Cô luôn thích cầm đá ném vào trong lòng hắn, làm như thế nào có thể khiến hắn đau hơn thì cô sẽ làm như vậy

Đoạn tình cảm này không chỉ có cảm thấy mệt mỏi về thể xác và tinh thần, có lúc hắn cũng cảm thấy mệt mỏi.

Sau lễ đầy tháng con, An Noãn bắt đầu định ra ngoài làm việc, khó khăn nhất chính là cửa ải của bác hai

Có lẽ là thái độ của cô đối với Mạc Trọng Huy trước đó cực kém, người nhà có ý kiến với An Noãn, mấy ngày nay thái độ của ai với cô cũng rất lạnh nhạt

Lúc cô ở cữ, Judy đã lo liệu xong hết chuyện thành lập công ty mới rồi

An Noãn nghĩ cũng nên ra ngoài cùng cô ấy cố gắng

Trên bàn ăn, cô nhắc đến chuyện muốn ra ngoài làm việc, người nhà không nói một câu nào, không có ai để ý đến cô

An Noãn mím môi, nói với ông cụ Thẩm, “Ông ngoại, cháu định ra ngoài làm việc.” Ông cụ vẫn ăn cơm, không để ý đến cô.

“Bác cả, cháu muốn ra ngoài làm việc, mọi người đều đồng ý chứ?”

Thẩm Diệc Bải vừa định khuyến cô, ông cụ Thẩm đã dập mạnh bát đũa xuống bàn, đứng phắt dậy, “Mọi người có ý kiến, mọi người không đồng ý, có tác dụng không? Bây giờ cháu giỏi nhất rồi, muốn làm gì thì làm, ai có thể thay đổi được suy nghĩ của cháu, ai có thể ngăn cản hành động của cháu.” Ông cụ rất ít khi nổi giận với An Noãn, tất cả mọi người đều bị giật mình

Đậu Nhã Quyên kéo ông cụ ngồi xuống, “Ba, ba nổi giận như vậy làm gì chứ? Dọa NoAn Noãn rồi kìa.” “Dọa nó à? Ai có thể dọa được nó? Gan nó lớn lắm rồi, nó muốn làm cái gì thì làm, nó không sợ trời không sợ đất mà.”

Ông cụ quát xong, rời khỏi phòng ăn

Bác cả vỗ nhẹ vai An Noãn, an ủi, “NoAn Noãn, ông lớn tuổi rồi, cháu dừng giận ông.”

An Noãn lắc đầu, trầm giọng nói: “Bác cả, có phải bác cũng cảm thấy cháu không nghe lời, không hiểu chuyện không?”

“NoAn Noãn, bác.”

“Cháu biết mọi người đều đang bất bình thay Mạc Trọng Huy, mọi người cảm thấy thái độ của cháu với anh ta rất tệ, mọi người cảm thấy anh ta đã hạ mình như vậy, cháu nên tha thứ cho anh ta, tái hôn lại với anh ta

Nhưng không phải là cháu đang giận anh ta, cháu thật sự cảm thấy đoạn tình cảm này khiến cháu rất mệt mỏi, khoảng thời gian chia tay này, cháu ngược lại rất thoải mái, rất tự tại, cháu không muốn khiến mình mệt mỏi như vậy nữa, cháu cũng không muốn yêu anh ta vất vả như vậy nữa

Không có Mạc Trọng Huy, cháu vẫn có thể sống rất tốt, cháu cũng có thể dựa vào sự nỗ lực của mình cho con cháu một cuộc sống đầy đủ sung túc

Xin lỗi, có lẽ cháu đã khiến mọi người thất vọng rồi, bây giờ cháu chỉ muốn một mình.”

An Noãn đến phòng em bé, bế đứa bé từ cái giường nhỏ lên, đứa bé cô nghĩ là có được sự cưng chiều yêu thương của tất cả mọi người, nhưng ở trong mắt người khác lại là một đứa bé đáng thương

Không biết tại sao, từ lúc mang thai đến lúc sinh con, Mạc Trọng Huy không ở bên cạnh cô, cô luôn cảm thấy đứa bé này là của một mình mình, là con trai của mình cố

Quyết định đi ra ngoài làm việc, người duy nhất khiến cô không nỡ chính là nó

Từ lúc sinh ra đến giờ nó luốn bú sữa mẹ, cũng không biết nó có chịu uống sữa bò không

Đứa bé tỉnh dậy trong lòng An Noãn, khóc đòi bú

“Mọi người đi pha giúp tôi ít sữa bột.”

Nhân viên chăm sóc em bé ngẩn ra, “Cô An, cổ..” “Sau này có thể tôi không có cách nào cho nó bú được, xem nó có chịu uống sữa ngoài không.” Pha xong sữa rồi, nhét núm vú cao su vào trong miệng đứa bé, nó càng khóc dữ dội hơn, luôn phản kháng

Đậu Nhã Quyền và Tiết Ngọc Lan nghe thấy tiếng khóc vội vàng chạy vào, Đậu Nhã Quyên bố lấy đứa bé, Tiết Ngọc Lan thì trách mắng, “Đang yên đang lành cháu cho nó uống sữa bột làm gì, sữa mẹ nhiều như vậy, không uống không phải là lãng phí à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.