“Huy, lần đầu tiên cậu gặp Đinh Đinh đã chơi với nó vui như vậy rồi, cậu bảo người làm bác như tôi làm sao chịu nổi đây
Tôi chưa bao giờ trêu cho nó cười được.”
''Từ trước đến nay anh ta chỉ làm đứa bé khóc, bây giờ Thẩm Diệc Minh hạ lệnh cấm không cho anh ta bế cháu
Mạc Trọng Huy nghe thấy lời này, trong lòng rất thỏa mãn
“Cậu bể nó xuống đưa cho mẹ tôi đi, phía dưới sắp khai tiệc rồi.” “Không, tôi không ăn cơm, tôi ở đây trông con.” Thẩm Thần Bằng bĩu môi, “Sau này thiếu gì cơ hội thăm con, chỉ cần ba tôi không có ở nhà, cậu đều có thể đến thăm nó.” Cho dù Thẩm Thần Bằng khuyên nhủ thể nào, Mạc Trọng Huy vẫn bế đứa bé, không chịu buông tay
Nhìn dáng vẻ cẩn thận, đầy cưng chiều của hắn, Thẩm Thần Bằng cũng không nỡ làm phiền hình ảnh ấm áp này
Anh ta im lặng lui ra ngoài, đi đến phòng ngủ của An Noãn, “Huy nói cậu ta không ăn cơm, cậu ta sẽ trông con.” An Noãn không lên tiếng.
“NoAn Noãn, em không cảm động một chút nào à? Em và Huy đều không còn trẻ nữa, cũng đã có con rồi, vẫn phải tiếp tục giày vò sao? Em ngần này tuổi, lại có con, em cảm thấy em còn có thể tìm được người đàn ông ưu tú hơn sao? Đừng nói ở Bắc Kinh, cả Trung Quốc, cũng rất khó có thể tìm được người đàn ông ưu tú như Huy
NoAn Noãn, thấy tốt thì thu đi, cậu ta đã ý thức được sâu sắc sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475076/chuong-646.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.