Chương trước
Chương sau
“Huy, lần đầu tiên cậu gặp Đinh Đinh đã chơi với nó vui như vậy rồi, cậu bảo người làm bác như tôi làm sao chịu nổi đây

Tôi chưa bao giờ trêu cho nó cười được.”

''Từ trước đến nay anh ta chỉ làm đứa bé khóc, bây giờ Thẩm Diệc Minh hạ lệnh cấm không cho anh ta bế cháu

Mạc Trọng Huy nghe thấy lời này, trong lòng rất thỏa mãn

“Cậu bể nó xuống đưa cho mẹ tôi đi, phía dưới sắp khai tiệc rồi.” “Không, tôi không ăn cơm, tôi ở đây trông con.” Thẩm Thần Bằng bĩu môi, “Sau này thiếu gì cơ hội thăm con, chỉ cần ba tôi không có ở nhà, cậu đều có thể đến thăm nó.” Cho dù Thẩm Thần Bằng khuyên nhủ thể nào, Mạc Trọng Huy vẫn bế đứa bé, không chịu buông tay

Nhìn dáng vẻ cẩn thận, đầy cưng chiều của hắn, Thẩm Thần Bằng cũng không nỡ làm phiền hình ảnh ấm áp này

Anh ta im lặng lui ra ngoài, đi đến phòng ngủ của An Noãn, “Huy nói cậu ta không ăn cơm, cậu ta sẽ trông con.” An Noãn không lên tiếng.

“NoAn Noãn, em không cảm động một chút nào à? Em và Huy đều không còn trẻ nữa, cũng đã có con rồi, vẫn phải tiếp tục giày vò sao? Em ngần này tuổi, lại có con, em cảm thấy em còn có thể tìm được người đàn ông ưu tú hơn sao? Đừng nói ở Bắc Kinh, cả Trung Quốc, cũng rất khó có thể tìm được người đàn ông ưu tú như Huy

NoAn Noãn, thấy tốt thì thu đi, cậu ta đã ý thức được sâu sắc sai lầm lúc trước phạm phải rồi, cho cậu ta thêm cơ hội đi.”

An Noãn phiền não cau mày lại, Thẩm Thần Bằng cũng không dám nói gì nữa, khẽ thở dài, “Anh đi xuống tầng trước, em suy nghĩ cẩn thận đi.”

Bận rộn lễ đầy tháng một ngày, cuối cùng cũng tiến tất cả khách khứa đi, nhưng Mạc Trọng Huy vẫn chưa đi, được ông cụ Thẩm giữ lại ăn cơm, hắn rất vui vẻ đồng ý

An Noãn tiễn Lâm Dịch Xuyên đến sân bay, Lâm Dịch Xuyên nói, lần này anh đi, có lẽ sẽ không đến Bắc Kinh nữa

Trên đường đến sân bay, An Noãn luôn cảm thấy thương cảm, đời này cô sợ nhất chính là sinh li tử biệt

Trải qua nhiều rồi không khiến cô học được thẳng thắn, ngược lại càng khiến cô thêm sợ hãi

Cô rất sợ, liệu đột nhiên có ai rời đi như vậy không, giống như ba và bác cả của Mạc Trọng Huy.

Đến sân bay, cuối cùng cũng đến lúc nói tạm biệt

“Lão Lâm, sau này anh thật sự không đến Bắc Kinh nữa à?”

Anh nói đùa, “Em có thái độ như vậy với anh, sao anh còn dám đến nữa, anh không thích nhìn bộ mặt lạnh lùng của em.” An Noãn mím môi, nói xin lỗi, “Hôm qua thật sự xin lỗi anh, không phải là em khó chịu với anh, mà là...” Anh xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Anh chỉ đùa thôi mà, làm gì mà nghiêm túc như vậy

Nếu như ngày nào đó em kết hôn, có lẽ anh vẫn sẽ đến tham gia hôn lễ của em.”

An Noãn khẽ cười, hôn lễ hình như cách cổ hơi xa.

“NoAn Noãn.”

“Vâng?” “Em nhất định phải hạnh phúc đấy!” Lâm Dịch Xuyên ôm lấy cô, tự nói với mình, đây là lần cuối cùng ôm cô thật chặt

An Noãn cũng giơ tay vòng qua eo anh, cái ôm này dường như là đang tạm biệt

Có rất nhiều người không hề báo trước mà bước vào cuộc sống của chúng ta, sau đó rời đi như vậy là vì để dạy cho chúng ta một số đạo lý, vì lưu lại cho chúng ta hồi ức tốt đẹp

Lâm Dịch Xuyên với cô không chỉ là một người qua đường vội vã, mà là một đoạn hồi ức quý giá sâu trong nội tâm, còn từng là động lực tiến về phía trước vào lúc cô bất lực nhất

Bác hai nói rất đúng, không có Lâm Dịch Xuyên sẽ không có An Noãn của ngày hôm nay, phần cảm động đó, phần cảm kích đó, cô sẽ chôn sâu ở đáy lòng

“Lâm Dịch Xuyên, cảm ơn anh.” An Noãn không nhịn được nghẹn ngào

Có một loại xa cách chính là cả đời

Cứ nghĩ sau này sẽ không còn gặp nhau nữa, sâu trong lòng suy cho cùng vẫn có chút thê lương

Anh khẽ đẩy cô ra, giơ tay vuốt tóc cô, “An Noãn, anh thích nhìn thấy dáng vẻ em lúc cười, em mỉm cười luôn có thể sưởi ấm trái tim người khác

Nhớ lấy, cho dù anh ở đâu, anh đều một lòng tha thiết chúc em hạnh phúc.” Mắt An Noãn đỏ lên, “Lâm Dịch Xuyên, anh cũng phải hạnh phúc, thật hạnh phúc đẩy.” Anh cười, giọng nói giục lên máy bay đã vang lên trong loa phát thanh, anh lại khẽ ôm cô một cái, sau đó đi thẳng

“Lâm Dịch Xuyên, tạm biệt!” An Noãn hổ lớn với bóng lưng Lâm Dịch Xuyên, nhưng anh không quay đầu lại

Anh không dám quay đầu, sợ quay đầu lại sẽ không muốn rời đi nữa

Mỗi lần đến Bắc Kinh, trong lòng anh luôn ôm một phần mong đợi

Nhưng lần hy vọng nào cũng đều đổi lấy thất vọng

Anh không thể ích kỷ như vậy, anh nên làm một người ba tốt, cho Tảo Tảo một gia đình hoàn chỉnh ấm áp

Anh luôn nói An Noãn bướng bỉnh, chẳng phải anh cũng thể sao? Cho dù lúc trước An Noãn và Mạc Trọng Huy ở bên nhau, anh vẫn chưa từng từ bỏ, vẫn ảo tưởng ở bên cô

Đến lúc buông tay rồi, cho dù An Noãn không thể ở bên Mạc Trọng Huy, cô cũng sẽ không chọn anh

Anh có thể bảo vệ cô từ xa cả đời như vậy, nhưng như thế không công bằng đối với Tảo Tảo

An Noãn, nếu như có một ngày anh đột nhiên kết hôn sinh con, không phải là vì anh không yêu em nữa, mà là bởi vì anh muốn cho Tảo Tảo một gia đình hoàn chỉnh, cho nó đầy đủ tình yêu của ba mẹ.

An Noãn nhìn bóng lưng Lâm Dịch Xuyên biến mất trước mắt mình, cô dùng sức lau mắt, hóa ra vẫn có nước mắt

Lâm Dịch Xuyên, cô hy vọng anh có thể hạnh phúc biết bao, nhưng phần hạnh phúc này, cô vĩnh viễn không cho anh được

“Chậc chậc, vợ chồng tình thâm ghế nhỉ?” Tiếng cười nhạo sắc nhọn vang lên bến tại.

An Noãn nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy Mạc Bạch Linh đeo kính đen đang kiêu ngạo đi đến chỗ mình, cô gái ăn mặc thời thượng bên cạnh bà ta thân mật khoác cánh tay bà ta

Đến gần rồi, bọn họ cùng tháo kính đen xuống, An Noãn mới nhận ra cô gái đó chính là cô Cung.

“Cô An, trùng hợp thật, ở sân bay chúng ta lại vẫn có thể gặp được nhau.” An Noãn khẽ cau mày

Thành phố này nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ.

Mạc Bạch Linh nói với giọng điệu quái gở, “Chủ Nhi đúng là một cô gái biết quan tâm lại có dạy dỗ, thấy tâm trạng cô không tốt, liền đưa cô ra nước ngoài giải sầu, còn thân thiết hơn cả con gái cô

Cô gái tốt như vậy, nếu như nhà họ Mạc chúng ta có phúc lấy về thì thật tốt.”

Cung Chủ Nhi xấu hổ cúi đầu xuống, “Là cháu không có phúc, anh Mạc ưu tú như vậy, cháu không xứng với anh ấy

Chỉ có cô gái mạnh mẽ như cô An đây mới được anh Mạc xem trọng.” An Noãn càng cau mày chặt hơn

Mạc Bạch Linh chế nhạo một tiếng, “Chủ Nhi, cháu so với ai không so, so với cô ta làm gì? Đây không phải là hạ thấp giá trị bản thân sao? Cô ta chỉ là con gái riêng của nhà họ Thẩm, tưởng là bay lên cành cao là có thể thành phượng hoàng, thật nực cười

Con của cô ta cũng là con riêng, con riêng của nhà họ Mạc thì vĩnh viễn đừng mơ quang minh chính đại bước vào nhà họ Mạc.”

“Cô, đừng nói như vậy.” Cung Chủ Nhi kéo ống tay áo Mạc Bạch Linh.

Nhưng Mạc Bạch Linh không coi là gì cả, “An Noãn, không giấu gì mày, bây giờ tao không sợ cái gì cả, chồng tao đã bị Thẩm Diệc Minh giết chết rồi

Tạo ra nước ngoài tìm con gái tao, muốn dựa vào nó, sống với người thân duy nhất của mình, nhưng cái con nhỏ bất hiếu đó không có bất cứ chút tình cảm nào với tao, thậm chí không muốn tạo quấy rầy cuộc sống của nó

Bỏ đi, nếu nó đã vô tình với tao như vậy, tao cũng không cần phải vì nó mà chịu đựng sự sỉ nhục của Thẩm Diệc Minh

An Noãn, sau này tốt nhất mày đừng có để tạo nhìn thấy mày, nếu không gặp một lần tạo sẽ nhục mạ mày một lần.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.