Chương trước
Chương sau
An Noãn kéo bước chân nặng nề đi lên lầu và tự giam mình ở trong phòng.

Sau khi An Noãn đi rồi, ông cụ Thẩm vỗ vai Mạc Trọng Huy, “Cháu trai, đừng nên nản chí, con bé này luôn nói một đằng nghĩ một nẻo đấy

Mỗi tội lúc trước nó bị tổn thương quá sâu, chúng ta cứ từ từ sẽ được thối

Đúng rồi, bên chỗ mẹ cháu nói thế nào, mẹ cháu còn có thể chấp nhận An Noãn sao?” Sắc mặt Mạc Trọng Huy sầm hẳn xuống, hắn nói nhỏ: “Đã lâu rồi cháu chưa đi thăm bà ấy ạ.”

Ông cụ Thẩm thở dài, “Cháu trai, cho dù thế nào đi chăng nữa thì chung quy bà ấy cũng là mẹ của cháu, chuyện của ba cháu đã qua lâu như vậy rồi, chắc mẹ cháu cũng đã buông xuống ít nhiều

Cháu trở về khuyên nhủ bà ấy cho thật tốt, nếu muốn cháu và NoAn Noãn được ở bên nhau thì cuối cùng vẫn phải lấy được sự đồng ý của bà ấy, nếu không sau này sẽ có phiền phức đấy.”

Mạc Trọng Huy khẽ gật đầu.

“Cháu trai, hôm nay cháu vẫn nên về trước đi, cảm xúc của NoAn Noãn không tốt, đợi lát nữa nhìn thấy cháu lại nổi bão đấy

Bây giờ con bé cứ như là chủ nợ ở trong nhà ấy, đến ông cũng phải sợ nó.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong mắt ông cụ lại tràn đầy yêu thương.

“Ông ngoại, ngày mai cháu lại đến thăm NoAn Noãn.”

Ông cụ Thẩm cười, lắc đầu, “Huy à, cháu vẫn nên để An Noãn bình tĩnh mấy ngày đi đã.”

Mạc Trọng Huy hơi mím môi, hắn cầm tay ông cụ Thẩm, “Ông ngoại, xin ông hãy giúp cháu chăm sóc cô ấy thật tốt.”

“Yên tâm, con bé là báu vật trong nhà đấy, có ai không phải hầu hạ nó thật tốt đâu.”

Mạc Trọng Huy đi về rồi, ông cụ Thẩm tự chống gậy đi lên lầu

Ông cụ nhẹ nhàng gõ cửa phòng An Noãn, bên trong không có ai trả lời

Ông thử vận mở cửa, nhưng cửa đã bị khóa

“NoAn Noãn, ông ngoại đây, ông đi đúng không tiện, muốn đi lên đây cũng không dễ dàng gì, cháu thật sự muốn để ông đứng ngoài cửa như thế này sao?” Cuối cùng An Noãn vẫn là không nhẫn tâm, cô mở cửa nhưng vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt, Ông ngoại, có chuyện gì không ạ?” “Không có chuyện thì không thể lên đây nói chuyện với cháu à?”

“Mạc Trọng Huy đi chưa ạ?”

Ông cụ Thẩm cười, “Đi rồi, nó bị ông đuổi đi rồi

Thằng nhóc này không được sự đồng ý của ông mà đã chạy tới đây, kêu gào đòi đánh cờ với ông

Cháu nói xem, một người lớn như ông, có con cháu đến nhà, ông cũng không thể đuổi nó đi được phải không, cho dù có ghét nó thế nào cũng không thể mất lịch sự như vậy được phải không?”

An Noãn chép miệng, ông ngoại thật là

Cô đỡ cánh tay của ông cụ, giúp ông ngồi xuống

“Cháu gái, từ lúc cháu đi làm đến nay luôn có rất ít thời gian ở bên ông ngoại, làm ông ngoại giận mà không dám nói gì đấy

Giờ cháu không cần làm việc nữa, ông ngoại còn thâm cười trộm trong lòng đây này.” An Noãn bĩu môi

“Cháu gái, cháu và Huy cãi nhau một thời gian dài như vậy, đứa bé trong bụng của cháu cũng được bảy tháng rồi, hai đứa nên hòa giải thôi.” An Noãn cau mày ngắt lời ông cụ, “Ông ngoại, ông có thể không nhắc tới anh ta được không ạ?” Ông cụ Thẩm nắm chặt tay cô, thành khẩn: “Cháu gái, cháu hãy nghe ông ngoại nói hết đã

Nói thật, những chuyện thằng nhóc Huy làm với cháu khiển ông ngoại cũng cảm thấy rất tức giận

Nhưng mà bây giờ chuyện đã qua rồi, bình tĩnh mà ngẫm lại thì thấy thằng bé đó cũng có nỗi khổ tâm

Cháu thử suy nghĩ mà xem, bác cả và ba của nó lần lượt qua đời, tuy không liên quan trực tiếp đến nhà họ Thẩm ta, nhưng dù sao cũng là do tranh đấu trong chính trị, chuyện này thì kiểu gì cũng có dính dáng đến bác hai cháu

Cho nên, cũng có thể lý giải được chuyện Huy trong lúc nhất thời không chấp nhận được mà lựa chọn trốn tránh

Cháu đã trừng phạt nó đủ lâu rồi, bác hai cháu cũng đã ra tay với nó rất nặng, vết thương trên lưng nó đến bây giờ vẫn còn chưa khỏi hẳn đâu

NoAn Noãn, cử tra tấn lẫn nhau thế này cũng không phải là biện pháp, cháu hãy coi như là vì đứa bé đi, cho con của cháu một gia đình hoàn chỉnh.”

“Cháu cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt, cháu không muốn thay đổi.” “Cháu gái!” “Ông ngoại, ông đừng nói gì nữa ạ, cháu cảm thấy cháu một mình rất tốt.” Ông cụ Thẩm còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị An Noãn cướp lời, “Ông ngoại, cháu đói rồi ạ, chúng ta đi xuống xem có món gì ngon không.” Ông cụ Thẩm cũng không biết phải làm sao nữa.

Bị thất nghiệp, đột nhiên nhàn rỗi làm An Noãn thấy hơi không quen.

Cô bắt đầu chuẩn bị đồ cho bé con, cô hẹn Judy đi dạo phố, mua túi lớn túi nhỏ rất nhiều đồ dùng cho trẻ sơ sinh.

“Judy, đơn từ chức của cô được phê duyệt chưa?” “Vẫn chưa, nhưng dù không được phê duyệt, tôi cũng không trở về đi làm đâu.” An Noãn phát hiện tính cách của cô gái này khá giống mình, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi

“Vậy cố định tiếp theo làm như thế nào?” “Tôi muốn tự mở công ty, nếu phải nhìn sắc mặt của người khác thì chẳng bằng làm thuê cho mình còn hơn, nhưng tôi bị thiếu vốn khởi nghiệp.”

An Noãn cảm thấy không hiểu.

“Mặc dù tôi làm ở JM đã nhiều năm, cũng kiểm không ít tiền, nhưng đều tiêu hết cả rồi, tôi đã đưa toàn bộ cho Lee làm đầu tư

Anh ta không những thua sạch tiền của tôi mà còn tham ô công quỹ.”

An Noãn thở hắt ra vì kinh ngạc, “Thì ra anh ta bị điều đến Bắc Kinh là vì nguyên nhân này.”

“Lee vẫn luôn coi Aaron là đối thủ cạnh tranh, nhưng Aaron lại không phải là người thích trả thù, anh ấy rất độ lượng, cho dù Lee phạm phải sai lầm không thể tha thứ, Aaron vẫn cho anh ta cơ hội.” “Vậy tại sao cô lại muốn đem số tiền mình vất vả kiểm được đi cho anh ta đầu tư?” Judy nói với giọng tự giễu, “Phụ nữ mà, quá ngốc, bị người ta lừa mà còn tưởng rằng đó là tình yêu, cuối cùng cả người cả của đều không còn

Cũng may tôi đã tỉnh lại, giờ chắc không tính là quá muộn.” An Noãn bất đắc dĩ lắc đầu, cô lại thấy ghét Lee hơn mấy phần

“An Noãn, hay là như vậy đi, cô bỏ vốn mở công ty, tôi sẽ làm việc cho cô, làm phụ tá, thế nào?” Ý tưởng này quả thực làm cho An Noãn hơi động lòng, nhưng cô biết mình cũng không thể mù quáng, nên chỉ đáp lại: “Cô để tôi suy nghĩ, về nhà thương lượng với mọi người trong nhà đã, dù sao tự mở công ty cũng là một chuyện rất rườm rà.”

Trên đường trở về, An Noãn vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, cô gần như có thể tưởng tượng được người trong nhà sẽ phản đối như thế nào.

Ông ngoại nhất định sẽ nói: “Cháu gái, cháu đừng làm khổ mình nữa, nhà họ Thẩm chúng ta không thiếu chút tiền ấy.” Thẩm Diệc Minh cũng sẽ nói: “NoAn Noãn, cháu có ý tưởng của người trẻ tuổi như thế, bác rất ủng hộ, nhưng phải đợi sau khi sinh đứa bé ra đã.” Nghĩ tới đây, An Noãn không nhịn được phải bật cười, quả là cô hiểu rất rõ người nhà của mình

Trở về nhà, mới ở bên ngoài mà cô đã nghe thấy tiếng cười cởi mở của ông cụ Thẩm

Cô cảm thấy buồn bực, đi vào thì nhìn thấy Mạc Trọng Huy đang ngồi đánh cờ với ông cụ

Nhìn thấy An Noãn xách theo túi lớn túi nhỏ, Mạc Trọng Huy thả quân cờ trong tay xuống, vội bước tới lấy đồ trong tay cô

“Nhiều đồ như vậy sao em không bảo tài xế xách vào, tự mình xách thế này nặng lắm.”

An Noãn lạnh lùng nhìn hắn, “Mạc Trọng Huy, xin đi cho!”

“An Noãn, anh chỉ muốn nhìn thấy em một chút, ở bên cạnh em, anh sẽ không có bất cứ yêu cầu gì quá phận, em đừng đuổi anh đi được không?”

Mạc Trọng Huy đã rất hạ mình, nhưng An Noãn không hề dao động.

“Mạc Trọng Huy, xin anh đi cho!”

Thấy An Noãn kiến quyết như vậy, ông cụ Thẩm đành cầm gậy đi tới, lên giọng quát Mạc Trọng Huy: “Cái thằng này, không thấy An Noãn đang tức giận sao? Còn không mau đi đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.