Chương trước
Chương sau
“Không cần đâu, tôi có thể tự làm được.” An Noãn mỉm cười, trêu chọc Judy, “Tôi đi rồi, chắc căn phòng này sẽ là của cô.”

Judy lắc đầu, “Tôi đã gửi đơn từ chức rồi.” An Noãn trợn tròn mắt, “Judy, sao cô lại muốn từ chức? Công việc ở JM chính là mơ ước của những người học kiến trúc đấy, hơn nữa, tôi đi rồi là cô có thể thăng tiến rất nhanh.” “Từ lúc vừa ra trường đi làm tôi đã đi theo Lee, lúc ấy ở sân trường có thông báo tuyển dụng của JM, chính Lee đã chọn tôi

Những năm qua tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, tôi đã học được rất nhiều thứ, anh ta đối với tôi cũng rất tốt

Nhưng thời gian dần trôi qua, công việc khi ở cạnh anh ta không còn vui vẻ như trước nữa, thậm chí còn rất ức chế

Anh ta có mưu đồ gì tôi đều biết rất rõ, chẳng những không thể vạch trần mà ngược lại, tôi còn phải giúp anh ta giấu giếm

Những ngày qua, tôi đều nhìn thấy sự cố gắng của cô, nhưng bây giờ cô lại bị đuổi đi như thế, tôi cảm thấy rất thất vọng và đau khổ

Tôi đang nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày tôi cũng sẽ có kết cục giống như cô, cũng sẽ bị anh ta hi sinh vì lợi ích của anh ta

Tóm lại, nếu công việc này đã không khiến tôi thấy vui vẻ thì vì sao tôi còn muốn ép mình phải đi làm? Con người sống một đời chỉ ngắn ngủi có mấy chục năm, điều quan trọng nhất là phải để mình sống thật vui vẻ.”

An Noãn vô cùng ngưỡng mộ sự cởi mở của cô ấy, vì cô không thể có sự quyết đoán này

“Judy, rời khỏi JM rồi cô sẽ đi đâu? Về Luân Đôn sao?” “Không, nơi đó có quá nhiều hồi ức không vui vẻ với tôi, tôi cảm thấy Bắc Kinh rất tốt, tôi sẽ ở lại đây tìm công việc, nếu có thể thì lấy chồng ở Bắc Kinh luôn, tôi sẽ không về Luân Đôn nữa.” “Judy, tôi có thể mạo muội hỏi cô, hồi ức không vui vẻ ở Luân Đôn của cô có liên quan tới Lee phải không?” Judy hơi giật mình, rồi lập tức mỉm cười, không hề nói gì nữa

Nhưng chỉ cần nụ cười nhẹ này thôi cũng khiến An Noãn hiểu hết

Dọn xong đồ đạc, Judy đưa cô xuống tầng dưới, họ gặp Lee ở thang máy, anh ta vừa đi ra từ văn phòng

Lee đi thẳng tới trước mặt An Noãn, anh ta hỏi: “Tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?” An Noãn khẽ cười, gật đầu.

“Cố An, hẹn gặp lại.” Judy mỉm cười rồi rời đi, để lại không gian riêng tư cho bọn họ.

Lee cầm chiếc hộp to trong tay An Noãn, An Noãn từ chối thì anh ta cười trêu, “Để bà bầu xách nặng như vậy thì hình như không được ra dáng quý ông lắm đâu.”

Nói xong, chính bản thân anh ta cũng tự giễu, “Mặc dù tôi cũng không được coi là quý ông.”

Hai người cùng bước vào thang máy

Anh ta do dự một lúc rồi nói: “Chuyện cô từ chức nhất định sẽ đến tai Aaron, đến lúc đó anh ta sẽ tới tìm cô, tôi hi vọng.” “Yên tâm đi, tôi sẽ nói với anh ấy rằng chính tôi tự nghỉ, không có liên quan gì với anh hết.” “An Noãn, cô khéo hiểu lòng người như thể càng làm tôi lộ ra là mình hèn hạ vô sỉ.” “Đinh”, thang máy đã xuống đến nơi, An Noãn nhận chiếc hộp giấy, rồi nói với anh ta bằng giọng đầy thâm ý, “Judy là cô gái tốt, mất đi rồi anh sẽ tiếc nuối đấy.” “Yên tâm đi, tôi sẽ không phê duyệt đơn từ chức của cô ấy, tôi sẽ hết sức giữ cô ấy lại.” An Noãn lắc đầu, cuối cùng người đàn ông này vẫn đặt lợi ích lên đầu, không hiểu được thế nào là quý trọng

Tài xế đã ở bên ngoài chờ cô, nhìn thấy trong tay An Noãn bê một hộp giấy to, anh ta vội vàng xuống xe, đoạt lấy chiếc hộp

“Cô An, có chuyện gì xảy ra vậy, bụng cô to thế rồi sao có thể cầm đồ nặng như vậy được? Cô có thể gọi cho tôi để tôi đi lên giúp cô bé xuống mà

Đúng rồi, cô từ chức à?” “Đúng vậy, tôi định ở nhà chuyên tâm dưỡng thai.” Tài xế cười, “Cô làm thế là đúng, ngày nào cô cũng ra ngoài làm ông cụ ở nhà suốt ngày lo lắng đề phòng

Trong nhà cũng không thiếu chút tiền ấy, cổ cần gì mệt mỏi như vậy.” Xe chạy từ từ về biệt thự nhà họ Thẩm, ánh mắt An Noãn nhuốm màu suy tư, nhìn ra bên ngoài

Đời người, thật sự có quá nhiều thứ không đoán trước được, không ai biết một giây sau sẽ xảy ra cái gì

Cô còn cho rằng công việc này sắp thành sự nghiệp cả đời của cô, cho dù có sinh con, cô cũng sẽ không nghỉ việc

Nhưng thật không ngờ, công việc này lại kết thúc nhanh như vậy

Thật giống như tình cảm giữa cô và Mạc Trọng Huy, một giây trước còn rất tốt, giây sau đã không còn gì nữa rồi.

Cô đưa tay phủ lên bụng mình, mới thế mà đứa bé này đã ở trong bụng có được bảy tháng, trong bụng cố lớn hơn nhiều so với những thai phụ cùng tháng khác

Cũng may mà bé con rất ngoan, trong những tháng cô làm việc, nó vẫn luôn không khiến cô mệt mỏi.

“Cô An, hôm nay trong nhà có khách.”

“Vâng.” An Noãn đáp lại đơn giản

Tài xế thầm thở dài, không nói tiếp nữa

Xe trở về nhà họ Thẩm, An Noãn vừa xuống xe đã nhìn thấy chiếc Bentley quen thuộc của Mạc Trọng Huy.

Giây phút này, sự phẫn nộ gần như thiêu đốt lý trí của cô.

Đi vào trong nhà, cô nhìn thấy Mạc Trọng Huy đang ngồi đánh cờ với ông cụ Thẩm

Cô chạy tới, nắm lấy con cờ rồi ném vào mặt Mạc Trọng Huy

“NoAn Noãn, sao cháu lại về vào giờ này?” An Noãn rất tức giận, nói: “Ông không biết là tài xế đi đón cháu ạ? Hay ông chỉ lo đánh cờ cùng anh ta? Có phải trong những lúc cháu không ở nhà, ngày nào anh ta cũng đến đánh cờ với ông để lấy lòng ông không?” “Con bé này, cháu hiểu lầm rồi, không phải như vậy đâu.” Ông cụ Thẩm nhẹ giọng dỗ dành, “Có phải công việc không thuận lợi không, sao cháu lại cáu kỉnh thế?” “Nhờ anh ta ban tặng mà giờ cháu thất nghiệp rồi.”

Ông cụ Thẩm hơi giật mình, lập tức cười và nói: “Con bé này, Huy cũng vì muốn tốt cho cháu thôi

Cháu đã sắp bảy tháng rồi, bụng càng ngày càng lớn, không thích hợp tiếp tục đi làm nữa đâu

Tốt nhất ở trong nhà dưỡng thai đi.” An Noãn không để ý đến ông cụ Thẩm, cô chuyển hướng sang Mạc Trọng Huy, vẻ mặt xa cách, giọng nói lạnh lùng, “Mạc Trọng Huy, giờ anh hài lòng chưa?”

“An Noãn, anh cũng là vì muốn tốt cho em.” Hắn ôm lấy vai An Noãn.

An Noãn đẩy mạnh hắn ra, “Mạc Trọng Huy, anh đủ rồi đấy

Anh không phải vì muốn tốt cho tôi, mà anh chỉ nghĩ là tôi phải cúi đầu trước anh, anh muốn khống chế cuộc sống của tôi, Mạc Trọng Huy, rốt cuộc anh muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho tôi? Đoạn tình cảm này với anh thật sự khiến tôi kiệt sức

Tôi không còn tinh lực lại đi yêu anh nữa, tôi chỉ muốn được tự do sống cuộc đời của mình, vì sao mà anh không thể để cho tôi được toại nguyện hả? Mạc Trọng Huy, tôi cầu xin anh đấy, cầu xin anh rời khỏi thế giới của tôi để có được không?”

Mạc Trọng Huy nhíu mày, ông cụ Thẩm ở bên cạnh cũng nhíu mày.

“NoAn Noãn, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói, bụng cháu lớn rồi, đừng gào to như vậy.”

An Noãn chuyển hướng sang ông cụ Thẩm, mặt cố nghiêm túc, “Ông ngoại, ông cũng cùng một giuộc với anh ta, mặc cho anh ta làm cháu tổn thương đến thế nào, ông vẫn đứng về phía anh ta.” Ông cụ Thẩm khẽ thở dài, “NoAn Noãn, không phải như vậy, ông ngoại mãi mãi đứng về phía cháu mà”

“Vậy ông quên lúc trước cháu đã đau khổ đến mức nào sao ạ? Ở cùng với anh ta, cháu không có mấy thời gian được vui vẻ, ngược lại, sống một mình, có người nhà, có công việc, cháu cảm thấy rất thỏa mãn.” “NoAn Noãn, lúc trước cháu cảm thấy đau chính là bởi vì yêu đấy.”

An Noãn mệt mỏi lắc đầu, “Cháu không muốn nhắc lại chữ yêu này nữa, đừng có ai nhắc lại từ đó với cháu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.