An Noãn làm kiểm tra xong, trên đường về nhà, tài xế hỏi cô, “Cô chủ, kết quả kiểm tra thể nào rồi ạ?”
An Noãn sờ bụng mình, trên mặt nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc, “Mọi chuyện đều tốt, em bé rất khỏe mạnh.” Tài xế gật đầu, hơi ấp úng hỏi: “Cô chủ, vừa rồi ở bệnh viện tối nhìn thấy xe của cậu Mạc, hai người gặp nhau sao?”
An Noãn bất giác nhíu mày, cô khẽ gật đầu. “Cô chủ, có nên nói cho ngài thủ trưởng biết không? Cậu Mạc cứ quấn lấy cô thể này sẽ khiến cô rất bực bội, tốt nhất cứ nên giao cho ngài thủ trưởng xử lý đi.” An Noãn lắc đầu, “Không cần đâu, tôi không muốn tăng thêm phiền phức cho bác hai. Việc riêng tôi có thể tự xử lý được.” Tài xế khen, “Cô chủ, cô trưởng thành rồi, biết hiểu chuyện hơn. Cô thật sự là niềm tự hào của thủ trưởng.” An Noãn giật khóe miệng, nói với giọng điệu hơi tự giễu, “Tôi không gây phiền toái cho bác hại là bác ấy đã thẩm cười trộm rồi, nào dám trông cậy vào việc tôi có thể trở thành niềm tự hào của bác ấy chứ.”
“Không, cô chủ, cô vừa hiền lành vừa tốt đẹp, đáng giá để thủ trưởng thương cô như thế. Có lẽ cô không biết, trước khi cô xuất hiện, tôi rất ít khi nhìn thấy trên mặt thủ trưởng nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, cho dù trên gương mặt ngài ấy lúc nào cũng mỉm cười, nhưng đa phần là xã giao.” Ánh mắt An Noãn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn phong cảnh không ngừng vụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475040/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.