Chương trước
Chương sau
Thẩm Thần Bằng xoa đầu cô, rất đau lòng.

“Anh, anh đã buông được Cổ Thụ xuống rồi à?” Thẩm Thần Bằng cười, nhẹ giọng nói, “Thỉnh thoảng nhớ đến cô ấy vẫn hơi đau, có điều đã tốt hơn trước đây nhiều rồi. Thời gian quả nhiên là thuốc tốt, ép mình không nghĩ đến cô ấy nữa, lâu ngày thành thói quen không nghĩ đến thật. Noãn Noãn, công việc là một loại trị liệu khác, bây giờ càng ngày anh càng thích công việc của anh, tìm được cảm giác thành tựu trong công việc. Nói thật, gần đây công việc của anh càng lúc càng thuận lợi, may mà có Huy giúp đỡ. Cho nên bây giờ anh là một người mâu thuẫn nhất, một mặt hận cậu ta, một mặt lại cảm ơn cậu ta.”

An Noãn mím môi, không nói gì nữa. An Noãn bắt đầu bận rộn làm việc, Lee đích thân đưa cô đi khảo sát thực địa. Đến mảnh đất đó, An Noãn lập tức yêu thích, cô không ngờ ở Bắc Kinh vẫn có thể có một nơi trong xanh như vậy.

“Nghe nói đây là nơi ngài Mạc của tập đoàn Mạc thị đích thân chọn, rất có mắt nhìn, làm tốt cái hạng mục này, chắc chắn không tệ.” Ngay cả Lee cũng đánh giá cao như vậy. “An Noãn, mấy ngày tiếp theo cô phải vất vả rồi. Tôi đặt phòng khách sạn ở gần đây, lúc nào cô cũng có thể đi nghỉ ngơi. Thời gian của hạng mục này rất thoải mái, cho nên chúng ta cứ từ từ. Sức khỏe của cô là quan trọng nhất.”

An Noãn nghe câu nói sau cùng gần như đến phát ghét rồi, cô kéo khóe miệng lên nói “Cảm ơn”.

“Lời này nên là tôi nói với cô, là tôi phải cảm ơn cô. Buổi tối cô có thời gian không, tôi mời cô ăn một bữa, thuận tiện tìm hiểu văn hóa Trung Quốc.” “Tôi...”

“Không tiện đúng không? Vậy ngày mai, hoặc là ngày kia, cô xem bố trí một buổi, tôi phối hợp với thời gian của cô.” Nói đến mức này rồi, xem ra không thể từ chối được bữa tối này. “Vậy thì hôm nay đi.” “Thật sảng khoái!” Ở ngoại ô một ngày, linh cảm của An Noãn nhiều hơn hẳn.

Lúc về cô ngồi luôn xe của Lee, báo trước cho người nhà, sở dĩ cô chọn hôm nay, quan trọng nhất là hôm nay bác hại không có ở nhà.

“Chỗ này có nhà hàng u nào ngon không?” Lee hỏi cô, cười nói, “ở Luân Đôn luôn muốn nếm thử đồ ăn Trung Quốc, nhưng đến Trung Quốc rồi lại nhớ món ăn quê nhà, đây có phải là không tự trọng như người Trung Quốc các cô nói không?”

An Noãn bị chọc cười.

“Được rồi, cô giới thiệu một nhà hàng Trung Quốc ngon đi. Đến Bắc Kinh cũng một khoảng thời gian rồi, rất nhiều người giới thiệu món Trung Quốc cho tôi, nhưng chưa có chỗ nào hợp với khẩu vị của tôi cả. Cô sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, nhất định có biết nhà hàng nào ngon nhất.”

An Noãn cười nói, “Tôi cũng mới đến Bắc Kinh chưa được bao lâu.”

“Vậy sao? Nhưng theo tôi biết, ngày nào cô cũng có tài xế đưa đón.” “Người nhà tôi đều ở Bắc Kinh, nhưng tôi không lớn lên ở Bắc Kinh.”

“Cô có ngại nói cho tôi biết quê quán của cô là thành phố nào không? Tôi đã đi qua không ít thành phố lớn nhỏ của Trung Quốc, có lẽ tôi biết.” “Giang Thành.”

Lee hơi ngẩn ra, trong mắt chợt lóe lên tâm tình phức tạp, sau đó anh ta tỏ ra kích động, “Tôi đã từng đến Giang Thành rồi, đó là một nơi non xanh nước biếc. Nơi đó nổi tiếng nhất chính là đồ ăn ngon, đồ ăn của Giang Thành ngon đến nỗi cả đời tôi cũng không quên được.”

“Vậy hôm nay anh có lộc ăn rồi.” An Noãn dẫn Lee đến nhà hàng tư nhân Giang Thành.

Ông chủ vẫn nhớ An Noãn, nhưng lúc nhìn thấy người bạn nước ngoài ở bên cạnh An Noãn, anh ta khẽ cau mày lại. “Ông chủ, làm mấy món ăn đặc sắc của Giang Thành đi, bạn tôi rất thích.” Ông chủ gật đầu, hỏi, “Cô An, cô muốn đến phòng VIP của ngài Mạc không?” An Noãn lắc đầu, “Không cần, tùy tiện tìm một phòng VIP khác là được rồi.” Ông chủ khẽ cau mày lại, “Nhưng những phòng VIP khác đã kín chỗ cả rồi, hôm nay đặc biệt nhiều khách, chỉ có phòng VIP của ngài Mạc là trống thôi.”

An Noãn tiến thoái lưỡng nan, một mặt không muốn có bất cứ liên quan gì với Mạc Trọng Huy, mặt khác lại không muốn để cho Lee thất vọng. Nghĩ mãi, cô thấp giọng mở miệng, “Vậy thì đến phòng VIP của ngài Mạc đi, có điều có thể đừng nói với anh ấy không?”

“Được.”

Đến căn phòng quen thuộc, An Noãn hơi không tập trung. “An Noãn, ngài Mạc là ai thế?”

An Noãn trả lời qua loa, “Một người bạn” “Có liên quan đến ngài Mạc của tập đoàn Mạc thị không?” An Noãn nói đùa, “Họ giống nhau, có lẽ mấy trăm năm trước là một nhà.”

“Thật không có ý nghĩa, tôi còn tưởng là cùng một người nữa.”

Ông chủ đích thân mạng trà cho bọn họ, là trà đặc sắc của Giang Thành.

Hiển nhiên Lee không quá hứng thú với trà, anh ta cười hỏi, “Tôi thật không hiểu nổi tại sao người Trung Quốc các cô lại thích uống trà.”

An Noãn vì một tiếng, “Tôi cũng không hiểu tại sao người Anh các anh lại thích uống cà phê như vậy.” Anh ta ha ha cười ra tiếng, tiếng cười rất sảng khoái. “An Noãn, ba của đứa bé trong bụng cô nhất định là một người đàn ông rất ưu tú nhỉ. Nếu không cô vì anh ta, đến Aaron cũng vứt bỏ.”

An Noãn cười, không nói gì.

“Tại sao cô và ba của đứa bé lại chia tay, không phải Trung Quốc các cô có luật lúc mang thai không thể ly hôn ?”

An Noãn hít sâu một hơi, “Hôm nay tôi mời anh ăn món Giang Thành, có thể nói chút chuyện thoải mái hơn không?” “Được rồi, nghe nói cô là người thứ ba giữa Aaron và Ethan, chuyện này là thật sao?”

An Noãn bị chọc cười. Chỉ một lát, ông chủ đã mang đồ ăn lên, lúc đẩy cửa đi vào thì thấy hai người đang cười rất kinh khủng. Anh ta cau mày, sau khi xuống tầng liền bàn bạc với bạn, “Có cần gọi điện thoại cho ngài Mạc không?” “Không tốt lắm đâu, cô An bảo chúng ta đừng nói với ngài Mạc.” “Vẫn cứ gọi đi, nếu không ngài Mạc biết sẽ trách tội chúng ta.” Lúc này Mạc Trọng Huy đang ở trong phòng làm việc lật xem tài liệu của Lee. Trợ lý Trương đột nhiên gõ cửa đi vào, cầm điện thoại trong tay. “Ngài Mạc, nhà hàng tư nhân gọi điện đến nói cô An đang ăn cơm ở đó.” Nghe thấy tên An Noãn, hắn theo quán tính cau mày lại. “Hơn nữa cô An còn đang ăn cơm với tổng giám đốc JM, còn dùng phòng VIP của anh.”

Mạc Trọng Huy khẽ cau mày lại, trong mắt có loại u ám khiến người ta nhìn mà sợ.

“Ngài Mạc, anh có muốn qua đó một chuyển không?” Hắn đột nhiên có chút tức giận, gầm lên, “Tôi đi làm gì? Không cho cô ấy ăn cơm với người đàn ông đó, hay là không cho cô ấy ăn cơm với người đàn ông khác ở phòng của tôi?” Trợ lý Trương mếu máo, sớm biết hắn sẽ nổi giận như vậy, cậu ta đã dứt khoát chặn chuyện này lại rồi. “Ngài Mạc, anh không sao chứ? Có cần tôi đi xử lý không?”

Mạc Trọng Huy chống tay lên trán, chỉ cảm thấy đầu vô cùng đau đớn, hắn mệt mỏi nói, “Cậu đi xuống trước đi, để tôi yên tĩnh một chút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.