“Chúng tôi đến Bắc Kinh, tôi nói với con bé đây là thủ đô, là thành phố phồn hoa nhất cả nước. Bàn tay nhỏ của An Noãn kéo bàn tay to của tôi, nó làm dáng vẻ vỗ ngực thề thốt, Noãn Noãn lớn lên sẽ đưa ba đến Bắc Kinh, để ba ở ngôi nhà lớn nhất. Thời khắc đó, tôi sao nỡ để con bé đi. Tôi ích kỷ đưa nó về lại Giang Thành. Tôi biết, tôi vĩnh viễn không thể thành công như Thẩm Diệc Minh, thế nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức, để con bé có cuộc sống tốt nhất. An Noãn, xin lỗi con, xin con tha thứ cho sự ích kỷ của ba, ba thật sự không nỡ để con đi.”
Đọc đến đây, nước mắt cô không kiềm chế được. Trong trí nhớ của cô, đó là lần duy nhất ba đưa cô đến Bắc Kinh, từ đó về sau, ba không cho phép cô đến Bắc Kinh nữa, đi du lịch cũng không được.
Những trang nhật ký sau đều ghi chép lại từng li từng tí chuyện cô đi học.
Đọc từng trang từng trang nhật ký, An Noãn dường như sống lại cuộc sống trước đây một lần nữa. Cô chưa từng nghĩ một người đàn ông lại có thể tinh tế tỉ mỉ như vậy. Đọc đến phần sau, đại khái là thời gian An Noãn vì Mạc Trọng Huy đã cãi nhau một trận rất lớn với ba. Trong nhật ký của An Hồng Minh viết lại như thế này.
“An Noãn yêu một người con trai, tôi không muốn nó có bất cứ quan hệ nào với người đó, tôi sợ sẽ mất đi con bé nên tôi kiên trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3475012/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.