Chương trước
Chương sau
Đường Tĩnh Vi gật đầu, “Mấy ngày nữa tôi lại tới thăm ông, tôi sẽ làm mấy món ăn tới, để ông được nếm mùi vị quen thuộc.”

Mạc Bình Sơn cười và nói, “Lúc nào dẫn Bạch Linh tới gặp tôi, tôi muốn được gặp nó.” “Được, tôi trở về sẽ nói với nó, để mấy ngày tới nó dành thời gian ghé thăm ông.”

Mạc Bình Sơn mím môi, không nói thêm gì nữa.

Trên đường trở về, tâm tình của Đường Tĩnh Vi khá tốt, bà luôn miệng nói: “Huy, con xem trạng thái của bà con có phải khá tốt không, sắc mặt cũng không tệ lắm, không giống như đang bị giam mà giống như đang nghỉ phép hơn.” “Đúng vậy ạ, Thẩm Diệc Minh cũng không muốn giam ba, nhưng ngoài mặt thì không thể làm như vậy.”

Đường Tĩnh Vi khẽ thở dài, “Con nhớ thay mẹ nói tiếng cảm ơn với Noãn Noãn nhé. Mẹ biết Thẩm Diệc Minh có thể hào phóng như thế nhất định là có công lao của Noãn Noãn. Mấy ngày gần đây mẹ vẫn luôn suy nghĩ, con bé đó đúng là rất hiền lành, chúng ta không thể trách con bé vì chuyện bác cả của con chết được, con bé vô tội mà, nó cũng có làm gì đâu.”

Mạc Trọng Huy cười và nói: “Mẹ, mẹ có thể nghĩ như vậy thật tốt. Ở chung lâu ngày với Noãn Noãn, mẹ sẽ càng phát hiện cô ấy có những phẩm chất tốt đẹp hơn.”

Đường Tỉnh Vinguýt hắn, “Các con rất ít về nhà, mẹ lấy đâu ra thời gian ở chung với con bé hả? Huy, sau này có rảnh nhớ đưa Noãn Noãn về nhà dùng cơm nhiều hơn. Bên chỗ cô của con, mẹ sẽ thuyết phục nó. Mẹ cũng hi vọng con đừng trách cô của con, chỉ là nó có tình cảm rất tốt với bác cả và ba của con thôi, nó không muốn nhìn thấy họ xảy ra chuyện. Vừa rồi ba con đã nói muốn gặp cô của con, mấy ngày nữa con sắp xếp đi nhé.”

Mạc Trọng Huy nhíu mày, hắn nói, “Đừng cho ba và cô gặp nhau, từ trước đến nay cô ấy vẫn hay nhanh mồm nhanh miệng, con sợ cô ấy sẽ lỡ miệng đấy.” “Nhưng mẹ đã đồng ý với ba con rồi, con yên tâm đi, cô con cũng là người biết chừng mực, chỉ là có đôi khi hay hành xử theo cảm tính thôi.” Mạc Trọng Huy không nói thêm gì nữa. Hắn đưa Đường Tĩnh Vi về nhà, còn mình thì ngồi ở trên xe, không có ý muốn xuống. Đường Tĩnh Vi nghi ngờ hỏi: “Huy, về đến nhà rồi, con không định vào sao? Tối nay ở lại với mẹ được không?”

Mạc Trọng Huy tỏ ra hơi khó khăn, “Hôm nào con trở lại thăm mẹ sau, tối nay con đã hẹn Noãn Noãn đi xem phim rồi.” Đường Tĩnh Vi than thở: “Thôi được rồi, nuôi con trai lớn vẫn thành con nhà khác, con ở bên nhà họ Thẩm còn nhiều hơn ở nhà họ Mạc đấy nhé.” Mạc Trọng Huy trở lại biệt thự nhà họ Thẩm, từ xa hắn đã thấy xe của Thẩm Diệc Minh đỗ trước cửa, trong một giây hắn cảm thấy do dự. Cảnh vệ cười chào hỏi hắn, hắn dừng lại một chút mới lái xe vào trong. An Noãn nghe thấy tiếng động cơ xe bèn chạy từ trong nhà ra, cô đi tới thân mật khoác tay mình lên cánh tay Mạc Trọng Huy.

“Bác hai trở về còn mua quà cho em nữa đấy.” An Noãn cười, quan sát biểu cảm của hắn, giống như đang thử thăm dò.

Mạc Trọng Huy chỉ mỉm cười, không nói gì.

Hai người cùng đi vào trong nhà, trông rất thân mật. Thẩm Diệc Minh nhìn thấy mà nỗi lòng lo lắng cuối cùng cũng được đặt xuống. Ông cười, nói đùa: “Huy, cuối cùng cháu cũng trở về, con bé này đã ở bên ngoài ngóng rất lâu đấy.” An Noãn xấu hổ đỏ mặt, hừ giọng, “Anh đừng nghe bác hai nói linh tinh, em làm gì có.”

Thẩm Diệc Minh: “Bác mới nói một câu như vậy đã thẹn thùng rồi, da mặt càng ngày càng mỏng đấy nhé.” An Noãn không thèm để ý đến ông, cô đi qua kéo cánh tay Tiết Ngọc Lan rồi cười hỏi bà, “Bác gái, lần này đi chơi có vui không ạ?”

Tiết Ngọc Lan cong môi, phàn nàn, “Thôi cháu đừng nói nữa, rõ ràng bác hai cháu đã đồng ý đi chơi cùng bác, kết quả mới ra ngoài được mấy ngày mà ông ấy đã nói nhớ cháu, thế là công việc vừa kết thúc đã về nhà rồi.” An Noãn cười cầu hòa, “Bác gái, đợi khi nào cháu rảnh, cháu sẽ đi ra ngoài chơi với bác.”

“Bác cũng không dám trông mong vào ngày đó đâu. Cháu mà có thời gian là thế nào cũng ở cạnh Huy, còn lâu mới chịu đi với bác.”

An Noãn mấp máy môi, nói lí nhí: “Cháu không thể đâu ạ.”

Bữa tối cả nhà đoàn tụ, An Noãn nghe hai bác nói về mấy tin tức thú vị ở bên ngoài.

Tiết Ngọc Lan cảm khái, “Lớn tuổi rồi nên trong lòng hay lo lắng, ra ngoài có mấy ngày là đã nhớ nhà rồi. Mấy đứa trẻ các cháu nhất định phải nhớ đấy, thừa dịp còn trẻ thì nên thường xuyên ra bên ngoài, xem những thứ đặc sắc ở thế giới bên ngoài. Chờ đến khi lập gia đình, có con rồi thì không còn được tự do như thế nữa đâu.”

An Noãn nghe những lời này mà lòng đầy cảm xúc, ban đêm nằm ở trên giường với Mạc Trọng Huy, cô bỗng hỏi: “Mạc Trọng Huy, khi nào thì anh đưa em ra ngoài du lịch được?”

Hắn cười, nói: “Chờ xong dự án lần này, anh sẽ dẫn em đến Mỹ.”. Hôm qua Thẩm Cẩm Phong mới gọi điện cho hắn, nói mấy ngày nay tình trạng của An Hồng Minh ổn định hơn rất nhiều. Nhớ tới những lời Thẩm Diệc Minh đã từng nói, có lẽ hắn nên đưa An Noãn sang gặp ông ấy. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cũng nên tin tưởng An Noãn đã có đủ kiên cường có thể dũng cảm đối mặt với tất cả mọi thứ.

An Noãn cong môi, truy hỏi: “Khi nào thì anh mới hết bận chứ?” Hắn cười, “Gần đây anh mới vừa khởi động dự án hợp tác với Thần Bằng, lần này anh tự chủ trì, qua mấy ngày nữa là dự án sẽ bắt đầu đi vào hoạt động, anh sẽ dành thời gian để đưa em sang Mỹ nhé.”

“Tại sao lại là nước Mỹ? Anh thích nước Mỹ thế cơ à?” Cô thuận miệng hỏi như vậy. Mạc Trọng Huy bị hỏi lại không biết nên giải thích thế nào. “Được rồi, em chỉ hỏi bừa vậy thôi. Mỹ thì Mỹ, đi du lịch không quan trọng ở chỗ nào mà là cùng với ai. Chỉ cần được ở cùng anh thì đi khắp các ngõ ngách trên thế giới đối với em đều là hạnh phúc.”

Mạc Trọng Huy siết cánh tay lại, ôm cô càng chặt hơn. “Mạc Trọng Huy, hôm nay anh đi thăm ba anh rồi, hiện tại ông ấy thế nào?”

“Trạng thái ông ấy không tệ, khí sắc cũng tốt, bác hai em chăm sóc ông ấy rất tốt.” An Noãn vùi đầu vào ngực hắn, nghe hắn nói như vậy, trái tim cô cũng yên tâm hơn nhiều.

“Mẹ anh bảo khi nào rảnh nhớ đưa em về nhà ăn cơm.”

An Noãn kinh ngạc ngẩng đầu lên, cô nhìn hắn chăm chú. “Thế nào, không tin à? Đúng là mẹ anh nói như vậy đấy. Bà ấy còn nói cái chết của bác cả không liên quan đến em và nhà họ Thẩm.” An Noãn hơi dừng lại, cô nghiêm túc hỏi hắn: “Mạc Trọng Huy, vậy anh cảm thấy thế nào? Anh cảm thấy cái chết của bác cả anh có liên quan đến em sao?”

Mạc Trọng Huy ôm lấy mặt cô và hôn lên môi cô một cái, hắn cười, nói: “Anh chưa từng nghĩ như vậy.” Từ lúc Mạc Bình Giang xảy ra chuyện đến nay, đêm hôm đó là lần đầu tiên An Noãn có cảm giác an tâm khi ngủ.

Mạc Bạch Linh đi thăm Mạc Bình Sơn, Mạc Trọng Huy tự mình đưa bà ta vào. Mạc Bình Sơn thấp giọng nói với Mạc Trọng Huy: “Huy, con đi về trước đi, ba có chuyện muốn nói riêng với cô.” Mạc Trọng Huy hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn rời đi.

Lúc trên đường tới, hắn đã liên tục dặn dò Mạc Bạch Linh tạm thời không nên nói cho Mạc Bình Sơn biết chuyện bác cả đã chết.

Sau khi nhắc nhở mấy lần, Mạc Bạch Linh bắt đầu không kiên nhẫn, tức giận nói: “Mày coi cô là gì, cô là người sẽ mang loại chuyện này ra để đả kích ba mày sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.