Sắc mặt Thẩm Diệc Minh lập tức sầm xuống, giọng nói lạnh như băng, “Ngọc Lan, nếu như bà làm như vậy, tình cảm của chúng ta cũng đến hồi kết rồi. Không phải vô duyên vô cớ mà tôi giam lỏng ba bà. Sau khi ông ấy làm sai nhiều chuyện như vậy, tôi không lấy mạng, không hủy thanh danh của ông ấy, tiếp tục để ông ấy ở lại sơn trang, đổi một nhóm người chăm sóc ông ấy, tôi đã tận tình tận nghĩa đối với ông ấy rồi. Nếu như bà quỳ xuống cầu xin tôi thật, có lẽ tôi sẽ thay đổi quyết định, lấy mạng của ông ấy, hoặc là phá hủy hoàn toàn danh dự của ông ấy.”
Nước mắt Tiết Ngọc Lan tí tách rơi xuống, ngay cả đường lui cuối cùng ông cũng chặn kín rồi, khiến bà không dám mở miệng nữa. Thẩm Diệc Minh vỗ nhẹ vai bà, “Thả lỏng chút, đây là phán quyết tốt nhất đối với ba bà rồi. Tôi cũng là nể mặt bà và Thần Bằng mới có thể mềm lòng với ông ấy như vậy.”
An Noãn tỉnh dậy, Thẩm Diệc Minh đang ngồi ở đầu giường cô xem một quyển album ảnh. Khóe miệng ông khẽ cong lên, vẻ mặt hưởng thụ, ánh mặt trời chiếu lên mặt ông, cảnh tượng đó lại vô cùng đẹp mắt.
An Noãn nằm đó, giơ tay ôm lấy eo ông, lười biếng làm nũng, “Bác hai.” Thẩm Diệc Minh gấp quyển album lại, cưng chiều hôn lên trán cô, “Trời tối rồi, cháu cũng tỉnh rồi.” An Noãn bĩu môi, “Mạc Trọng Huy đâu rồi ạ?” “Nó đang bàn chuyện với Thần Bằng, bàn cả buổi chiều rồi.” “Vậy bác ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474976/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.