“Cái gì?” Thẩm Diệc Minh đứng phắt dậy, đi thẳng lên tầng. | Ông ngồi xuống cạnh giường, giơ tay ra sờ trán cô, thật sự rất nóng.
“Mau gọi điện thoại gọi bác sĩ đi.”
Thẩm Diệc Minh trầm giọng dặn dò, đi đến phòng tắm lấy một chậu nước, dùng khăn mặt thẩm ướt, lau mặt cho An Noãn. Có lẽ là lạnh quá, hoặc là tiếng động quá lớn, An Noãn mở mắt ra. “Bác hai.” Cô uể oải gọi, dường như mở mắt cũng cảm thấy mệt mỏi. “Noãn Noãn, có phải là không thoải mái không? Nói cho bác biết cháu không thoải mái chỗ nào?”
An Noãn mấp máy môi, “Cháu đau đầu, trong lòng khó chịu.”
Thẩm Diệc Minh đau lòng sờ mặt cô, dỗ dành, “Ngoan, không sao, bác sĩ đã đến rồi, uống chút thuốc rồi truyền nước là sẽ không sao nữa.” “Bác, cháu không thể ăn sáng với bác rồi, cháu vẫn muốn ngủ một lúc nữa.
“Được, bác ở đây với cháu.” Có câu này của Thẩm Diệc Minh, An Noãn lại yên tâm ngủ. Bác sĩ đến cho An Noãn uống thuốc giảm sốt và truyền nước cho cô.
Thẩm Diệc Minh ngồi bên cạnh An Noãn mãi, dùng khăn mặt liên tục lau mặt lau tay cho cô. Mãi cho đến lúc hai anh em nhà họ Tiết về, muốn gặp mặt ông, ông mới dặn dò Mạc Trọng Huy: “Huy, bác giao Noãn Noãn cho cháu trước, chăm sóc tốt cho nó, bác phải đi xử lý chút việc.”
Mạc Trọng Huy gật đầu. Sau khi Thẩm Diệc Minh rời đi, Mạc Trọng Huy mới có cơ hội ngồi xuống cạnh An Noãn, cầm chặt tay cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474972/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.