Thẩm Thần Bằng vẫn luôn nhớ câu này, lúc còn rất nhỏ, Thẩm Diệc Minh đã muốn đưa anh ta ra nước ngoài. Lúc đó anh ta khóc không chịu đi, Thẩm Diệc Minh đã nói với anh ta những lời này, nhưng anh ta không hiểu là ý gì, bây giờ đã dần dần hiểu được rồi. “Con biết ông ngoại đã làm rất nhiều việc sai lầm, con cũng biết đấu tranh của mọi người nhất định là người sống kẻ chết. Nhưng ông ngoại đã lớn tuổi như vậy rồi, còn có thể sống được mấy năm nữa, con hy vọng ba có thể tha cho ông một con đường sống. Con tin tưởng xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông sẽ không uy hiếp được ba nữa. Hơn nữa, ba đã giải quyết hết người bên cạnh ông rồi, sức một mình ông quá yếu. Xin ba hãy nể tình con và mẹ con mà tha cho ông đi.”
Thẩm Diệc Minh đau đầu thở dài, “Tại sao xảy ra chuyện rồi ai cũng nói giúp thế hả? Nếu như lần này Noãn Noãn xảy ra chuyện, ba sẽ đi tìm ai mà cầu xin? Tìm ông trời cầu xin, bảo ông ấy trả lại Noãn Noãn cho ba à? Hay là đi tìm Diêm vương cầu xin, bảo ông ta đừng đưa Noãn Noãn đi? Nói cách khác, nếu như lần này bọn họ thăng, ba thua, ai sẽ cầu xin cho ba?”
Thẩm Thần Bằng mím môi. Ở trong lòng anh ta, Thẩm Diệc Minh luôn kiên cường, hôm nay là lần đầu tiên anh ta thấy ông đau khổ như vậy. Anh ta đột nhiên không nỡ mở miệng, nhưng lại không thể không tiếp tục mở miệng. “Ba, nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474971/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.