Thẩm Thần Bằng không để ý đến ông ta, dẫn người xông đến phòng tối.
Phòng tối cũng có tầng tầng lớp lớp lính canh phòng, nhưng người của ông cụ Tiết đều biết Thẩm Thần Bằng, ai cũng có chút nghi ngờ. “Ông cụ Tiết đã bị chúng tôi khống chế rồi, nếu như các người còn phản kháng, vậy thì chỉ có một con đường chết.” Giọng Mạc Trọng Huy vô cùng có sức uy hiếp, đám lính canh phòng đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều bắt đầu lộ vẻ do dự. “Người của chúng tôi đã bao vây toàn bộ sơn trang, bao gồm con đường đến sơn trang đều bị chúng tôi khống chế, các người đã không còn đường nào để trốn nữa rồi. Nếu như buông tay đầu hàng, chúng tôi có thể tha cho các người một con đường sống.” Lính canh phòng dẫn đầu thấy không thể cứu vãn, buồng vũ khí trong tay xuống, lui sang một bên. Những người khác thấy vậy cũng đều rối rít lui sang hai bên.
Cửa phòng tối mở ra, Mạc Trọng Huy và Thẩm Thần Bằng gần như cùng lao vào.
Bên trong phòng tối không có một chút ánh sáng nào. An Noãn không biết mình bị nhốt bao lâu, cũng không biết bây giờ là ban ngày hay ban đêm. Cô chỉ biết là bác hai và Mạc Trọng Huy nhất định sẽ tới cứu cô.
Lúc cửa được mở ra, từng tia sáng chiếu vào, cô mở mắt ra, nhìn thấy Mạc Trọng Huy. Khoảnh khắc đó cô tưởng là mình đang nằm mơ, hoặc là xuất hiện ảo giác.
“An Noãn, An Noãn.”
Giọng Mạc Trọng Huy chân thật truyền đến. An Noãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474967/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.