Ông cụ Tiết cau chặt mày lại, siết ly trà trong tay, cố gắng kìm ném sự tức giận. Ông cụ biết lúc này không thể dễ dàng bị chọc giận, phải giữ bình tĩnh.
“Nếu tôi không đáng cho bất cứ ai kính trọng, vậy thì mời cậu về cho, cậu không cần phải đến đây để tôi nhục mạ. Mắng cậu là đúng rồi, tôi chỉ sợ tôi mà tức giận lên sẽ mắng cả người ông nội đã chết rồi của cậu thôi.” Mạc Trọng Huy cười lạnh, “Ông đừng tưởng là cái thế giới này do ông định đoạt, ông mắng người khác, đánh người khác, bắt cóc người khác, người khác đều sẽ không phản kháng. Bây giờ không thể so với trước kia, bây giờ ông chẳng là gì cả, đừng tưởng vẫn có thể một tay che trời. Ông như vậy chỉ khiến ông cách phần mộ của mình càng ngày càng gần thôi.” Ông cụ Tiết giận đến tái cả mặt. Ông cụ đứng phắt dậy, chỉ vào mặt Mạc Trọng Huy gầm lên giận dữ, “Cậu nói lại một lần nữa xem!” “Tôi có cái gì mà không dám nói! Hôm nay tôi đến chỉ muốn đưa An Noãn đi, không muốn tham gia vào đấu tranh của mấy người. Nhưng nếu như ông cứ muốn lôi cả tôi vào, không nể mặt nhau, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.” Ông cụ Tiết đột nhiên hứng thú, cười lớn, “Vậy cậu nói thử xem, cậu không khách sáo với tôi thế nào.”
Mạc Trọng Huy cong khóe môi lên, bình tĩnh nói, “Doãn Hậu Vọng là một người đàn ông rất có dã tâm, nhiều năm qua ông ta luôn ra sức lấy lòng ông, cách gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474966/chuong-536.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.