Giọng An Noãn dịu xuống, “Chúng ta bây giờ đã là người một nhà rồi, sau khi lấy Mạc Trọng Huy, cháu vẫn luôn nghĩ phải hiểu thuẫn với mọi người, vì sao không cho cháu cơ hội này, mà ngược lại để cho sự tình trở nên phức 17 tạp như vậy? Mọi người đều là người nhà của Mạc Trọng Huy, tuy anh ấy là người không giỏi bộc lộ suy nghĩ của mình, nhưng trong lòng anh ấy luôn nghĩ đến mọi người. Hai người có thể vì Mạc Trọng Huy mà buông tha cho cháu không? Sau này chúng ta vẫn sẽ là người một nhà, cháu vẫn sẽ hiếu thuận với mọi người như trước đây, coi như tất cả chưa từng xảy ra.”
Mạc Bình Sơn chỉ ngón tay về phía An Noãn, hung ác nói: “Tao bảo mày câm miệng cơ mà! Nói thêm câu nào nữa là tao ném mày từ trên xe xuống.” Mười mấy chiếc xe bị bỏ lại ở đằng sau, An Noãn đã không còn nghe thấy những âm thanh chói tai nữa, chỉ cảm thấy xe chạy càng lúc càng nhanh, như thể đang phóng trên con đường hướng tới địa ngục.
Giây phút này, An Noãn tự nói với mình rằng, nếu như có thể còn sống trở về, cô nhất định sẽ ngoan ngoãn, không tiếp tục để những người yêu thương cô phải chịu tổn thương nữa. Có lẽ tình cảm cô nợ bọn họ phải sang đến kiếp sau mới trả lại được.
An Noãn đột nhiên thương cảm nghĩ, nếu cô chết rồi thì Mạc Trọng Huy phải làm sao đây? Đời này hắn còn có thể chấp nhận những người phụ nữ khác sao? Tài xế nhà họ Thẩm bị bỏ xa lại ở đằng sau, mười mấy chiếc xe phía trước như đều đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Ông liên tục gọi điện cho Thẩm Diệc Minh, phải gọi nhiều lần mới được kết nối, là cảnh vệ riêng của Thẩm Diệc Minh.
Giọng của tài xế run rẩy, nói với đầu bên kia: “Cô An xảy ra chuyện rồi.”
Đầu bên kia im lặng, chỉ một lát sau thì truyền đến một giọng nói mạnh mẽ, trong ngữ điệu còn có cả sự khẩn trương: “An Noãn thế nào?”
Tài xế kể qua chuyện đã xảy ra.
Thẩm Diệc Minh nghe mà trái tim như nhảy dựng lên, sắc mặt ông trắng bệch. “Thưa ngài.” Thẩm Diệc Minh gằn từng chữ, “Quay về Bắc Kinh.”
Trên đường đến sân bay, cảnh vệ nhìn ra được Thẩm Diệc Minh đang rất cố gắng để giữ được sự bình tĩnh, có lẽ giờ phút này trái tim ông đã hỗn loạn. Vì người mà bọn chúng mang đi chính là cô chủ An, là mạng sống của ông. “Truyền lại đi, nếu bọn chúng dám đụng đến một ngón tay của Noãn Noãn, tôi sẽ để từng gia tộc của chúng biến mất trên địa cầu này.”
Thẩm Diệc Minh nói mà gần như nghiến răng nghiến lợi. Cảnh vệ nghe theo mệnh lệnh của ông, đi gọi điện thoại. Ông tiếp tục ra lệnh: “Gọi điện cho thằng nhóc Huy, khả năng tối đến sẽ hơi muộn, bảo Huy đến biệt thự kia trước, tôi sợ Noãn Noãn sẽ bị dọa sợ.”
“Cậu Mạc...” Cảnh vệ hơi chần chừ, dù sao người bắt cóc cô An chính là người nhà họ Mạc của hắn.
Thẩm Diệc Minh nói thật nhỏ: “Không sao, Huy là người một nhà với chúng ta, nó sẽ chỉ đứng bên phía Noãn Noãn.” Lão già họ Tiết kia chỉ muốn dùng Án Noãn để bàn điều kiện với ông, Noãn Noãn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, thế nhưng mà ông sợ con bé sẽ bị dọa sợ. Chuyện ông lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, Noãn Noãn vẫn bất tri bất giác bị cuốn vào chuyện tranh đấu này.
Nói đến ông phải tự trách mình, vì ông đã năm lần bảy lượt mềm lòng với bọn chúng, nghĩ cho bọn chúng con đường sống. Thì ra cái loại người này cũng không đáng để đồng tình, không biết từ lúc nào ông đã trở nên cảm tính như thế nhỉ. Hình như từ sau khi Noãn Noãn xuất hiện, ông đã trở nên không còn ác độc, thủ đoạn, lạnh lùng vô tình như trước đây nữa.
Mạc Trọng Huy đang họp ở công ty thì trợ lý Trương đi tới, ghé vào tai hắn và nói: “Boss Thẩm gọi điện tới ạ.” Mạc Trọng Huy hơi run người, lập tức cầm điện thoại di động đi ra ngoài. “Cậu Mạc, tôi là cảnh vệ riêng của ngài Thẩm. Chúng tôi vừa nhận được tin tức, cô chủ nhà chúng tôi bị bác cả và ba cậu bắt cóc, hiện giờ đang đi về phía biệt thự nhà họ Tiết, Thủ trưởng nhà chúng tôi đang trên đường quay trở về, nhưng phải cần một khoảng thời gian, hi vọng cậu có thể đến biệt thự bên kia một chuyên.”
Mạc Trọng Huy như không thể tin vào tai mình, đầu hắn trống rỗng.
“Cậu Mạc, cậu có đang nghe không?”
“Tôi sẽ đến biệt thự bên kia ngay.”
“Cậu Mạc xin chờ một chút, tốt nhất cậu nên đưa cả cậu Thần Bằng đi theo, ông cụ Tiết vẫn luôn rất thương cậu ấy. Xin cậu tỉnh táo, đừng quá lo lắng, ông cụ Tiết chỉ muốn bắt cóc cô An để bàn điều kiện với thủ trưởng nhà chúng tôi thôi, ông ta tạm thời sẽ không gây tổn thương đến cô An đâu ạ.”
“cảm ơn.”
Cúp điện thoại, Mạc Trọng Huy lệnh cho trợ lý Trương gọi điện báo cho Thẩm Thần Bằng, sau đó một mình chạy tới biệt thự nhà họ Tiết. Cảnh vệ của Thẩm Diệc Minh cũng an ủi hắn rằng An Noãn không có việc gì đâu, nhưng sao hắn có thể không lo lắng được? Những người tham dự trong chuyện bắt cóc này ba và bác cả của hắn, người bác cả mà hắn tin tưởng nhất, còn người bị bắt cóc là vợ hắn, người mà hắn yêu nhất.
Hắn đạp ga hết cỡ, không biết là mình đang lái xe hay đang bay nữa. Giờ phút này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải nhanh chóng nhìn thấy Noãn Noãn, không thể để cô phải chịu bất cứ tổn thương nào dù là nhỏ nhất.
Trên đường đi, đầu óc hắn vẫn trống rỗng, hắn cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, nhưng trái tim hắn đập thình thịch liên hồi. Cho tới bây An Noãn còn chưa từng trải qua tình huống như thế này, cô bị dọa sợ hãi thì phải làm sao
đây?
Xe đến một biệt thự xa lạ, An Noãn bị Mạc Bình Sơn kéo xuống xe. Ông ta dùng lực khá mạnh khiến cô lảo đảo mà ngã ra đất. Mạc Bình Giang vẫn hơi mềm lòng, chuẩn bị đến đỡ cô dậy, nhưng Mạc Bình Sơn lại đẩy ông ra, lạnh lùng nói: “Anh, giờ không còn việc của anh nữa, anh đi về nghỉ đi, em sẽ mang nó đi gặp ông cụ Tiết.”
Mạc Bình Giang cuống lên, “Anh đi chung với em.”
“Anh không cần đi, anh đi sẽ chỉ thương xót cho con bắt này, làm hỏng việc thôi.”
Mạc Bình Sơn kéo An Noãn đi vào một căn nhà.
Mạc Bình Giang đứng ở xa xa nhìn theo dáng vẻ chật vật của An Noãn mà lòng rỉ máu. Trên đường đến biệt thự của ông cụ Tiết, ông đã hối hận lắm rồi, tại sao ông lại bị Mạc Bình Sơn thuyết phục mà làm ra chuyện quá đáng như vậy với Noãn Noãn chứ? Đời này chắc chắn ông phải xuống địa ngục rồi, ông không còn cách nào lên thiên đường gặp Diệp Nhữnữa. Ông làm sao còn có mặt mũi đi gặp bà ấy đây, làm sao để giải thích với bà ấy đây?
Thế nhưng ông biết giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi, ông không thể làm gì được nữa. Ông siết chặt hai tay lại nắm đấm, đau lòng ngồi thụp xuống.
Mạc Bình Sơn kéo An Noãn đi vào phòng khách, bên trong một ông lão đang ngồi nghiêm chỉnh. Ông lão này là người mà An Noãn không thể quen thuộc hơn được nữa, vì cách đây ít năm ông ta là người từng xuất hiện rất nhiều lần trên bản tin TV. Khi đó cô cảm thấy ông lão này là người trông rất hiền lành, dường như trên TV lúc nào cũng thấy ông ấy mỉm cười.
Nhưng lúc này, cô lại cảm thấy ớn lạnh. Cô tự nhủ rằng nhất định là cô đã suy nghĩ nhiều rồi, ông ấy vẫn là người ông dễ gần hòa ái kia thôi.
“Thưa ngài, con bé này chính là An Noãn, tôi giúp ngài đưa nó đến đây rồi ạ.”
Ông cụ Tiết hài lòng gật đầu, ông ta cười và nói với Mạc Bình Sơn: “Không tệ, lần này cậu làm việc khá gọn gàng, chờ chuyện thành công rồi, không thiếu phần của cậu đâu.”
Mạc Bình Sơn nịnh nọt: “Tôi không dám tranh công ạ, chỉ nguyện có thể thay ngài giải quyết vấn đề khó khăn.”
Ông cụ Tiết cảm thán: “Thật là một đứa trẻ ngoan, sao năm đó tôi lại không gả con gái tôi cho cậu nhỉ? Con gái tôi xinh đẹp và tốt bụng như vậy, mà bị thằng súc sinh Thẩm Diệc Minh chà đạp.”
Nghe ông cụ mắng bác hại, An Noãn bất giác nhíu mày.
“Bác hại và bác gái của tôi là một đối trời đất tạo thành, bọn họ sống rất tốt, rất hạnh phúc.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]