Mạc Trọng Huy đi tới, không nói gì nắm tay cô dắt cô vào trong nhà.
Ông cụ Thẩm đang ngồi đợi, thấy bọn họ tay trong tay trở về, không nhịn được oán trách, “Hai cái đứa này chơi điên cuồng ở ngoài cả ngày, vứt ông lại một mình.” An Noãn hất tay Mạc Trọng Huy ra, đi qua khoác cánh tay ông cụ, “Ông ngoại, chúng cháu cũng là thỉnh thoảng mới đi hẹn hò một lần, ông có thể thông cảm không?” Ông cụ cười nói, “Ông có thể hiểu được. Hai đứa tân hôn mặn nồng, chịu dành nhiều thời gian ở bên ông già này như vậy, ông đã rất thỏa mãn rồi. Đúng rồi, hôm nay cháu có lộc ăn đẩy, bác hại cháu về từ sớm, đích thân xuống bếp, hơn nữa còn nấu món Giang Thành cho cháu, bác ấy mới học.”
Một khắc đó, An Noãn không nói ra được trong lòng là cảm giác gì, có chút chua xót, có chút đau buồn, có chút khó chịu. “Đúng rồi Noãn Noãn, hôm nay cháu và bác gái cháu đi gặp ai thế, sau khi về hình như tâm trạng bác gái cháu không tốt lắm, giam mình ở trong phòng, cũng chưa hề ra ngoài.” An Noãn khẽ thở dài, có lẽ bác gái tự trách vì ban đầu mình chia rẽ Thần Bằng và Cổ Thu, nhưng bây giờ tất cả đã ngã ngũ, không thay đổi được nữa rồi.
“Cháu đi thăm bác ấy.”
An Noãn chạy lên tầng, khẽ gõ cửa phòng bà, bên trong truyền tới một tiếng “mời vào” yếu ớt. An Noãn đẩy cửa đi vào, Tiết Ngọc Lan đang ngồi ở trên giường, sắc mặt không tốt lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474947/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.