An Noãn gối đầu lên cánh tay Mạc Trọng Huy, thấp giọng nói, “Tránh được ngày nào hay ngày ấy. Em không biết nên đối mặt với bác ấy như thế nào, nhìn thấy bác ấy là em lại nhớ đến người ba đã qua đời của em. Nếu như bác ấy đối xử với em tốt một chút, em lại có cảm giác có lỗi với bác gái và Thần Bằng. Bác gái và Thần Bằng đều rất rộng lượng, bọn họ vẫn đối xử tốt với em như trước đây. Nhưng bọn họ đối với em càng tốt, trong lòng em càng khó chịu.”
Hắn ôm chặt cô vào lòng, an ủi: “Bác gái và Thần Bằng đối xử tốt với em đều xuất phát từ nội tâm. Ân oán của đời trước không nên để em đi trả. Cho dù bác hai em có đối xử với em tốt hơn nữa, tất cả mọi người cũng có thể hiểu, dù sao bác ấy đã nợ em nhiều như vậy. An Noãn, trốn tránh luôn không phải là cách giải quyết vấn đề. Thật ra bác hai em là khổ nhất, bởi vì bác ấy đồng thời làm tổn thương rất nhiều người. Ngay cả người bác ấy thương yêu nhất, bây giờ cũng không để ý đến bác ấy, em có thể tưởng tượng bác ấy khổ sở nhiều thể nào không?”
An Noãn giơ tay chống đầu, nhìn hắn một cái, “Anh là thuyết khách bác hai cử đến à? Bác ấy cho anh lợi ích gì?”
Mạc Trọng Huy cười, dịch lại hôn lên môi cô, cưng chiều nói: “Anh muốn tốt cho em, sợ em làm tổn thương người thương yêu em nhất, sau này sẽ hối hận. Bác hai em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474942/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.