Nhưng kỳ lạ là An Noãn lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi, cứ như chỉ cần ở bên cạnh hắn là cô sẽ cảm thấy rất an tâm vậy.
Thẩm Diệc Minh nghe lời khuyên của Thẩm Diệc Bài mà trở về biệt thự nhà họ Thẩm một chuyến. Mọi người trong nhà đều đang ở bệnh viện chăm sóc ông cụ, chỉ còn Thẩm Thần Bằng ở lại chăm sóc Tiết Ngọc Lan. Nhìn Thẩm Thần Bằng đột nhiên hiểu chuyện như vậy, trong lòng Thẩm Diệc Minh cảm thấy ngổn ngang.
Nhìn thấy ông, Thẩm Thần Bằng còn bày ra vẻ mặt lạnh lùng. Ông chủ động lên tiếng, “Mẹ con thế nào rồi?” Thẩm Thần Bằng nối bằng giọng điệu mỉa mai: “Tôi còn tưởng ông đã không cần mẹ con chúng tôi nữa, nên đang định đưa mẹ tôi cao chạy xa bay đây.”
Thẩm Diệc Minh hơi nhíu mày.
“Cái nhà này bỗng nhiên bị ông làm thành như thế này, ông nội nằm viện, An Noãn đi Giang Thành, còn mẹ tôi tự nhốt trong phòng không dám ra ngoài gặp ai. Tôi thật không hiểu, vì sao ông còn có thể thản nhiên và bình tĩnh như vậy?”
“Thần Bằng, có một số việc ba cũng là bất đắc dĩ, ba không muốn nó xảy ra, nhưng nó cũng đã xảy ra rồi. Con yên tâm, tương lai sau này ba sẽ đền bù thật tốt cho mẹ con.” Thẩm Thần Bằng cười lạnh, “Ông định đền bù thế nào? Trái tim bà ấy đã thiếu mất một phần rồi, bà ấy đã không còn có thể ngóc đầu lên được ở cái nhà này, ông làm thế nào để thay đổi trạng thái hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474934/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.