Môi Mạc Trọng Huy khẽ giật, sắc mặt hắn cứng lại.
Mạc Trọng Huy, anh không có lời gì để nói à? Tôi phát hiện mình thật sự là đứa ngu nhất trần đời! Năm đó Hà Tư Kỳ bị thương, anh để tôi ngồi tù ba năm, khiến ba tôi vĩnh viễn ra đi. Ấy vậy mà tôi lại đần độn vì cái thứ gọi là yêu kia mà quên đi mất mối hận đó, quên vì sao ba tôi bị chết oan. Hà Tư Kỳ giết con của chúng ta, cũng suýt giết luôn cả tôi. Tôi để cho cô ta điện thôi đã là nương tay với cô ta rồi, thế nhưng anh dường như lại cảm thấy trừng phạt như vậy quá nặng, đưa cô ta ra nước ngoài trị bệnh, còn để Thẩm Cẩm Phong ở nước ngoài chăm sóc cho cô ta.” An Noãn nghẹn ngào, mỗi câu mỗi chữ như đều khiến trái tim cô đau dữ dội.
“Mạc Trọng Huy, anh có biết tôi phải hạ quyết tâm lớn đến thế nào mới có thể tự thuyết phục mình ở bên anh không? Thật ra tôi vẫn chưa từng quên cái chết của ba tôi. Mỗi lần nằm cùng anh trên giường, tôi đều sẽ nhớ tới hình ảnh chết thảm của ông ấy. Nhưng mà tôi yêu anh, thật sự rất yêu anh, dù rất dằn vặt, dù biết ba tôi trên trời sẽ không tha thứ cho tôi, tôi vẫn muốn được đến với anh, liều lĩnh sống cùng anh.”
“Ba anh đã từng tát tôi, cũng từng ném chi phiếu một triệu tệ vào mặt tôi, cho dù người nhà của anh nhục mạ tối thế nào, tôi vẫn muốn được ở bên anh. Tôi tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474931/chuong-501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.