Mạc Trọng Huy, anh không có lời gì để nói à? Tôi phát hiện mình thật sự là đứa ngu nhất trần đời! Năm đó Hà Tư Kỳ bị thương, anh để tôi ngồi tù ba năm, khiến ba tôi vĩnh viễn ra đi. Ấy vậy mà tôi lại đần độn vì cái thứ gọi là yêu kia mà quên đi mất mối hận đó, quên vì sao ba tôi bị chết oan. Hà Tư Kỳ giết con của chúng ta, cũng suýt giết luôn cả tôi. Tôi để cho cô ta điện thôi đã là nương tay với cô ta rồi, thế nhưng anh dường như lại cảm thấy trừng phạt như vậy quá nặng, đưa cô ta ra nước ngoài trị bệnh, còn để Thẩm Cẩm Phong ở nước ngoài chăm sóc cho cô ta.” An Noãn nghẹn ngào, mỗi câu mỗi chữ như đều khiến trái tim cô đau dữ dội.
“Mạc Trọng Huy, anh có biết tôi phải hạ quyết tâm lớn đến thế nào mới có thể tự thuyết phục mình ở bên anh không? Thật ra tôi vẫn chưa từng quên cái chết của ba tôi. Mỗi lần nằm cùng anh trên giường, tôi đều sẽ nhớ tới hình ảnh chết thảm của ông ấy. Nhưng mà tôi yêu anh, thật sự rất yêu anh, dù rất dằn vặt, dù biết ba tôi trên trời sẽ không tha thứ cho tôi, tôi vẫn muốn được đến với anh, liều lĩnh sống cùng anh.”
“Ba anh đã từng tát tôi, cũng từng ném chi phiếu một triệu tệ vào mặt tôi, cho dù người nhà của anh nhục mạ tối thế nào, tôi vẫn muốn được ở bên anh. Tôi tự nói với mình rằng, chỉ cần có anh yêu tôi vậy là đủ rồi.” An Noãn quệt mạnh nước mắt trên mặt mình. “Giờ tôi mới phát hiện tôi yêu anh nhiều hơn anh yêu tôi. Anh nói anh từng vì tôi mà dùng dao tự cứa vào mình vô số lần, tôi từng nghĩ anh phải yêu tôi đến mức nào mới làm như thế. Nhưng đến bây giờ tôi phát hiện ra, điều đó chưa chắc đã là yêu, nếu như anh thật sự yêu tôi thì anh có thể để Hà Tư Kỳ ung dung ngoài vòng pháp luật sao? Anh có thể che chở cho cô ta hết lần này đến lần khác như thế à? Nếu anh yêu tôi, sao anh có thể ở lúc tôi cần anh nhất, anh lại đang ở bên cạnh kẻ thù của tôi hả! Mạc Trọng Huy, tôi như một con ngốc ấy. Vì anh, tôi phản bội Lâm Dịch Xuyên và con trai tôi, từ bỏ sự nghiệp tôi đã phấn đấu trong bốn năm trời. Giờ tôi mới phát hiện ra, anh không đáng để tôi hi sinh nhiều như vậy.”
Mạc Trọng Huy khẩn trương cầm tay An Noãn, nóng nảy giải thích: “An Noãn, xin em tin tưởng anh, anh và Hà Tư Kỳ rất trong sạch. Đúng là anh bỏ tiền để đưa cô ta ra nước ngoài chữa bệnh, nhưng từ lúc ấy cho đến bây giờ anh chưa từng đi gặp cô ta. Vì anh thiếu nợ ơn cứu mạng của Hà Tư Nghiên nên anh mới cứu Hà Tư Kỳ một lần, những cái này đều không liên quan gì đến tình yêu cả. Người anh yêu duy nhất là em, chỉ có mình em thôi.”
An Noãn hít sâu một hơi, cô nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Mạc Trọng Huy, đừng tiếp tục dỗ tôi nữa. Có lẽ tôi nên yêu chính mình nhiều hơn, yêu người nhà của tôi nhiều hơn. Không nên đem trái tim hoàn toàn gửi gắm lên người anh.”
“An Noãn.”
“Lúc tôi khổ sở và thấy bất lực nhất, tôi đã hi vọng anh có thể ở bên cạnh tôi như thế nào. Mạc Trọng Huy, tôi mệt mỏi, thật sự mệt rồi. Chút tình cảm này chúng ta đã dây dưa vài chục năm, cho dù hai nhà chúng ta đứng ở thể đối lập, tôi đều kiên định tin rằng chúng ta nhất định có thể đi tiếp cùng nhau. Giờ tôi mới hiểu được, thì ra tình yêu vẫn yếu ớt như vậy, chỉ một Hà Tư Kỳ cũng đủ để đánh ngã tôi.” “An Noãn.” An Noãn khoát tay, nói với vẻ mệt mỏi: “Mạc Trọng Huy, anh đừng nói cái gì cả, xin hãy cho tôi được yên lặng ở một mình.”
Thẩm Diệc Bái đi suốt đêm về Bắc Kinh, Thẩm Diệc Minh vẫn còn đang ở chỗ làm việc chờ đợi. Vừa thấy mặt anh trai, Thẩm Diệc Minh đã vội vàng hỏi. “An Noãn thế nào rồi?” Thấy vẻ lo lắng trên mặt Thẩm Diệc Minh, Thẩm Diệc Bái bất đắc dĩ thở dài. Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, cho dù có là người đứng ở đỉnh cao quyền lực như Thẩm Diệc Minh thì cũng có một trái tim yêu thương con gái mình.
“Nhìn sắc mặt An Noãn không tệ lắm, dù sao cũng có Huy ở bên cạnh con bé rồi.” Thẩm Diệc Minh thở phào, biết con bé mạnh khỏe như vậy là đủ rồi, ông đã không còn dám kỳ vọng An Noãn sẽ trở lại bên cạnh mình. “Anh khuyên con bé trở về, nói với nó là ông ngoại lại nhập viện, hình như nó cũng hơi mềm lòng. Nó bảo anh cho nó thêm thời gian, chờ khi nào nó bình tĩnh lại sẽ trở về.”
“Con bé thật sự sẽ còn trở về sao?” Thẩm Diệc Minh kích động.
Thẩm Diệc Bái cười, “Chú nói thử xem? Có ông cụ ở đây, con bé có thể không trở về sao? Hơn nữa, không phải con bé hoàn toàn không có tình cảm gì với chú. Lòng người cũng là thịt mềm, chú tốt với con bé như thế, con bé sao không cảm nhận được chứ, chỉ là trong lúc nhất thời không thể nào chấp nhận được thân phận của chú thôi. Cho con bé ít thời gian đi, nó sẽ nghĩ thông thôi.”
Thẩm Diệc Minh gật nhẹ, xúc động nói: “Chỉ hi vọng sẽ là như vậy.” “Đúng rồi, hình như con bé đang cãi nhau gì đó với Huy thì phải.” Đôi mắt của Thẩm Diệc Minh đổi sắc, trở nên thâm thúy hơn, ông trầm giọng xuống: “Huy đã mấy lần sang Mỹ, anh thử đi tra xem cậu ta có dự án nào ở Mỹ không?” Thẩm Diệc Bái gật đầu, “Yên tâm đi, chứ không nói anh cũng định đi điều tra đây. Chúng ta chỉ có một cô cháu gái duy nhất, đâu thể để con bé chịu uất ức được. Con bé ngốc An Noãn này á, có phúc mà không biết hưởng ấy.” Thẩm Diệc Minh than thở, “Cũng không thể trách con bé được, đều là lỗi của em, nhẽ ra trước kia nên nói cho nó biết sự thật, nếu không đã không bị kẻ xấu lợi dụng rồi.”
Nói tới đây, Thẩm Diệc Bái bỗng hỏi: “Chú định xử trí Mạc Bình Sơn như thế nào?”
“Chuyện đến mức này rồi còn có thể giữ Mạc Bình Sơn lại à? Tuy hắn bị ông cụ Tiết lợi dụng, nhưng sự thù hằn của Mạc Bình Sơn với em thì không thể nào hóa giải được. Vì để tránh cho hắn lại làm tổn thương An Noãn lần nữa, em chỉ có thể giải quyết hắn. Chỉ sợ đến lúc đó con nhóc kia lại ngốc nghếch chạy đến cầu xin em.”
“Cũng không phải, chẳng qua vì nó luôn tốt và nhân từ với người ngoài nên mới bị người ta lợi dụng hết lần này đến lần khác.”
Nhắc đến chuyện này, cả hai anh em đều cảm thấy bất lực.
“Bây giờ mặc kệ Noãn Noãn có xin em thế nào, em cũng sẽ không mềm lòng đâu, em làm thể cũng là vì bảo vệ con bé.” Thẩm Diệc Bái gật đầu đồng ý, “Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với mình. Từ nhỏ An Noãn đã không lớn lên trong giới này của chúng ta, nó mãi mãi cũng không thể nào hiểu được đạo lý sinh tồn trong giới này.”
“Sức khỏe của ba dạo này thế nào rồi?”.
Thẩm Diệc Bái cau mày, than thở, “Còn thể nào nữa, cứ nhắm mắt ngủ là lại gọi tên Noãn Noãn, thậm chí có lúc còn gọi tên của Diệc Như. Lúc tỉnh lại thì tìm Noãn Noãn. Anh sợ Noãn Noãn mà không về nữa, sức khỏe của ba sẽ có vấn đề mất.”
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói rằng cảm xúc cũng ảnh hưởng đến sự lây lan của các tế bào ung thư, phải để ông cụ vui vẻ và có tâm trạng tốt mới được.”
Thẩm Diệc Minh để trán, đau đầu không biết phải làm sao. “Em không định đến bệnh viện thăm ba thật à?” Thẩm Diệc Minh lắc đầu, “Giờ em mà đến thăm sẽ chỉ làm ông cụ thêm kích động thôi.”
“Giờ chỉ có chờ Noãn Noãn trở về với giải quyết được chuyện này. Cái con bé này cũng không biết lúc nào mới có thể để cho người ta bớt lo. Đúng rồi, có rảnh thì em về xem Ngọc Lan một chút đi, em ấy nằm trong phòng đã mấy ngày rồi, mãi không chịu ra khỏi phòng. Ngoài Thần Bằng ra thì em ấy không muốn gặp ai cả.”
Thẩm Diệc Minh liên tục thở dài, “Đời này em có lỗi với cô ấy.”
“Thần Bằng cũng đã lớn như vậy rồi, các em vẫn nên bỏ qua cho nhau đi thôi. Thân phận của em cũng không thích hợp để ly hôn, dù sao cũng sống với nhau 30 năm rồi, đâu còn cái gì gọi là tình yêu hay không tình yêu nữa, đã sớm là người một nhà rồi. Nói thật, Ngọc Lan và Thần Bằng mới là người bị hại lớn nhất. Thằng bé Thần Bằng này cũng càng ngày càng hiểu chuyện, những ngày qua, hôm nào nó cũng ở nhà chăm sóc mẹ nó. Từ trước tới nay anh cũng không phát hiện nó là thằng bé hiếu thảo như thế. Từ chuyện này cũng có thể thấy được nó là một người rất tình cảm, mấy năm nay nó vẫn luôn tranh cãi với chú vì muốn được yêu cô người mẫu nhỏ kia. Nếu có người mẫu kia không phạm phải lỗi lầm gì thì hay là chú tác thành cho chúng nó đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]