“Ông ngoại, ông không thể nói như vậy được!” An Noãn rất nghiêm túc ngắt lời ông cụ.
Ông cụ Thẩm cười, “Cháu gái ngốc, ông ngoại lớn tuổi rồi, một ngày nào đó sẽ ra đi. Nếu không phải không bỏ được cháu lại, ông đã sớm muốn đi rồi, ông rất nhớ mẹ cháu.” An Noãn mím môi, nhẹ nhàng ôm lấy ông cụ, khàn giọng nói: “Ông ngoại, ông nhất định phải thật khỏe mạnh nhìn cháu lấy chồng, nhìn cháu sinh con, sau này còn phải bồi dưỡng con của cháu thành người xuất sắc như bác hai
nữa.”
Ông cụ Thẩm cười khổ, “Ông ngoại cũng muốn, nếu như cháu và Huy nhanh chóng sinh con, có lẽ ông ngoại còn có phúc gặp mặt một lần.” Vô hình trung ông cụ lại gây thêm áp lực cho An Noãn, nhưng bụng cô luôn không chịu hăng hái, cô đã sớm bắt đầu sốt ruột rồi. Có lẽ Mạc Trọng Huy nhìn ra tâm tư của cô, vòng cánh tay dài ôm chặt vai cô, cười nói: “Chúng ta thuận theo tự nhiên, nhất định sẽ nhanh chóng có tin tức tốt.” Bọn họ ở quê chiến hữu của ông hai ngày, trong nhà ông Chu đã sớm không còn người thân, chỉ còn nhà cũ, mấy chục năm không có ai ở, cũng không sửa chữa lại, dường như sắp sập rồi.
Ông cụ Thẩm tự trách nói, “Là ba sơ sót, Diệc Minh, con tim người sửa lại căn nhà này một chút, cho dù không có ai ở cũng không thể để nó sập được.”
Thẩm Diệc Minh gật đầu đồng ý.
Mặc dù đến chỗ này mấy lần rồi nhưng ông không hề về đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474920/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.