Ông cụ Thẩm cười, thản nhiên nói, “Bác không mong sống lâu trăm tuổi, cũng không muốn sống già như vậy, để cho bọn nó chán ghét.”
“Ai sẽ ghét ông chứ, ông là bảo bối trong nhà đó.” An Noãn nói chen vào. Ông cụ Thẩm cười thỏa mãn.
“Bình Giang, Tĩnh Vi, Bạch Linh, Noãn Noãn gả đến nhà họ Mạc rồi, vẫn hy vọng mọi người chiếu cố nó nhiều một chút. Con bé này có lúc hơi tùy hứng, có chút kiêu căng, đây đều là bị báo chiều hư. Nếu như ngày nào đó sự tùy hứng của nó khiến mọi người không vui, bác ở đây xin lỗi thay nó trước.” “Bác, bác nói cái gì thế!” Mạc Bình Giang vội vàng ngắt lời ông cụ. Ông cụ Thẩm khoát tay, “Bình Giang, cháu nghe bác nói đã. Tính tình Noãn Noãn không tốt, bác biết chứ, mọi người nhất định phải thông cảm cho nó nhiều hơn. Nhưng con bé này bản tính rất hiền lành, hoàn toàn di truyền từ mẹ nó. Từ nay về sau mọi người chính là người một nhà rồi, hy vọng mọi người chiếu cố nó nhiều hơn.”
Rất bất ngờ là Mạc Bạch Linh đột nhiên nắm tay ông cụ, cười nói, “Bác, Noãn Noãn đúng là một cô gái tốt, nhà họ Mạc chúng cháu có thể lấy được cô gái xinh đẹp lương thiện như vậy, đúng là phúc của nhà họ Mạc. Chúng cháu còn phải cảm ơn bác nữa, cảm ơn bác chịu để nó gả cho nhà cháu.”
Lời này làm ông cụ rất vui vẻ, ông cụ cảm khái, “Không nỡ cũng không được, con gái lớn không giữ lại trong nhà được. Bác không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474918/chuong-488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.