Ông cụ Thẩm cảm thấy vô cùng ấm lòng, cười vui mừng. “Huy, cháu đưa Noãn Noãn về nhà nghỉ ngơi trước đi. Tối hôm qua con bé này ở với ông, có lẽ là lạ giường nên cả đêm không ngủ được, nhìn mắt nó sưng lên mà ông đau hết cả lòng.”
Sao Mạc Trọng Huy có thể không nhìn ra, ông cụ Thẩm là cố ý muốn đẩy An Noãn đi.
An Noãn cầm cánh tay ông cụ: “Cháu không đi, cháu không đi đâu hết, cháu ở đây với ông.”
Thẩm Diệc Minh cưng chiều xoa đầu cổ, “Ngoan, cháu về ngủ một giấc trước đi, bác nói chuyện với ông, lát nữa cháu lại đến.”
An Noãn hừ lạnh, thờ ơ hỏi: “Có phải mọi người có bí mật gì giấu cháu không?”
Vẻ mặt Thẩm Diệc Minh lập tức cứng đờ, sau đó cười nói: “Chúng ta nào dám có bí mật gì giấu cháu chứ. Ngoan, mọi người đều thương cháu, về ngủ một giấc, đợi lát nữa lại qua đây.”
Mạc Trọng Huy thấy vậy, cưỡng ép đưa An Noãn đi.
Thẩm Diệc Minh lại đuổi những người khác đi, trong phòng bệnh lớn chỉ còn lại hai cha con ông. “Diệc Minh, con nói cho ba biết, ba bị bệnh gì thế?” Ông cụ Thẩm đi thẳng vào vấn đề. Thẩm Diệc Minh cười trả lời: “Ba, ba không có bệnh gì cả, huyết áp hơi cao dẫn đến choáng váng, chỉ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian, sẽ không có gì đáng ngại nữa.” “Đừng có lừa ba, sức khỏe của ba thế nào ba rõ nhất. Có phải là ba bị bệnh hiểm nghèo không, con bé Noãn Noãn khóc đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474917/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.