Ông mỉm cười và nói: “Bác có thể ôm cháu một cái được không?”
An Noãn càng khóc nhiều hơn, cô tiến sát vào trong ngực ông, hai tay ôm chặt lấy ông. Cô không hiểu chuyện chính trị, không hiểu chuyện tranh đấu, nhưng nhìn vào từng biểu hiện trên gương mặt của người nhà họ Thẩm, cô biết sự tình rất nghiêm trọng. “Con bé ngốc này, cho tới bây giờ bác cũng không biết mình lại quan trọng như thế với cháu đấy. Thấy cháu khóc vì bác, sao bác lại cảm thấy vui nhỉ?” “Bác.” Nước mắt cổ càng tuôn ra nhiều hơn. Người đàn ông này thương có đến mức nào chứ, cô đã không có cách nào dùng từ ngữ để hình dung nữa rồi. “Nhóc con, bác rất vui vì cháu khóc vì bác, thế nhưng cháu khóc đến mức như thế này thì lại làm bác đau lòng đấy.” Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng đẩy cô ra, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô.
“Bác xin lỗi, khoảng thời gian mới đăng ký kết hôn tốt đẹp như vậy của cháu, mà bác bởi vì có việc nên không thể trở về gấp được, còn để cháu phải khổ sở đau lòng như vậy, bác rất xin lỗi.”
“Bác, bác nói gì thể, bác không sao là tốt rồi.”
Thẩm Diệc Minh đưa tay vuốt tóc cô, ông nói. “Sao bác lại có chuyện gì được, bác mà có chuyện thì sau này ai sẽ bảo vệ Noãn Noãn của chúng ta chứ? Yên tâm đi, bác sẽ không có chuyện gì đâu.” Sáng sớm, Đậu Nhã Quyên cùng Miêu Dung chuẩn bị đồ ăn sáng. Cả nhà cùng quây quần quanh bàn ăn, tâm trạng ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474914/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.