Ông mỉm cười và nói: “Bác có thể ôm cháu một cái được không?”
An Noãn càng khóc nhiều hơn, cô tiến sát vào trong ngực ông, hai tay ôm chặt lấy ông. Cô không hiểu chuyện chính trị, không hiểu chuyện tranh đấu, nhưng nhìn vào từng biểu hiện trên gương mặt của người nhà họ Thẩm, cô biết sự tình rất nghiêm trọng. “Con bé ngốc này, cho tới bây giờ bác cũng không biết mình lại quan trọng như thế với cháu đấy. Thấy cháu khóc vì bác, sao bác lại cảm thấy vui nhỉ?” “Bác.” Nước mắt cổ càng tuôn ra nhiều hơn. Người đàn ông này thương có đến mức nào chứ, cô đã không có cách nào dùng từ ngữ để hình dung nữa rồi. “Nhóc con, bác rất vui vì cháu khóc vì bác, thế nhưng cháu khóc đến mức như thế này thì lại làm bác đau lòng đấy.” Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng đẩy cô ra, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô.
“Bác xin lỗi, khoảng thời gian mới đăng ký kết hôn tốt đẹp như vậy của cháu, mà bác bởi vì có việc nên không thể trở về gấp được, còn để cháu phải khổ sở đau lòng như vậy, bác rất xin lỗi.”
“Bác, bác nói gì thể, bác không sao là tốt rồi.”
Thẩm Diệc Minh đưa tay vuốt tóc cô, ông nói. “Sao bác lại có chuyện gì được, bác mà có chuyện thì sau này ai sẽ bảo vệ Noãn Noãn của chúng ta chứ? Yên tâm đi, bác sẽ không có chuyện gì đâu.” Sáng sớm, Đậu Nhã Quyên cùng Miêu Dung chuẩn bị đồ ăn sáng. Cả nhà cùng quây quần quanh bàn ăn, tâm trạng ai cũng hơi nặng nề. Đậu Nhã Quyên làm bầu không khí náo nhiệt hơn, “Noãn Noãn đăng ký kết hôn, ba anh họ tặng xe thể thao rồi, vậy ba ông bác này cũng phải thể hiện đi chứ.” Câu nói của Đậu Nhã Quyên làm bầu không khí thoáng cái trở nên sinh động hẳn lên.
Thẩm Thần Phong hô hào, “Đúng vậy, bọn con tặng xe thể thao giá trị ba triệu rồi, mấy bác cũng không thể thấp hơn được.”
Thẩm Diệc Bác trừng mắt với con trai mình, ông mắng. “Anh cho rằng Noãn Noãn để ý xe của anh đấy à, tìm chị dâu cho Noãn Noãn mới chính là món quà tốt nhất cho con bé đấy.”
An Noãn vội nói: “Đúng vậy ạ, hi vọng hai ông anh họ đều mau chóng tìm chị dâu cho cháu, em gái cũng lấy chồng rồi, sao các anh có thể rớt lại ở phía sau chứ?” Cả Thẩm Thần Phong lẫn Thẩm Thần Bằng đều cúi thấp đầu xuống, đây chính là nhược điểm của hai người họ, đến tuổi rồi, sợ nhất là bị người trong nhà thúc cưới, mà mấu chốt là không phải bọn họ không tìm thấy người yêu, mà là tìm được rồi cũng bị trong nhà không đồng ý. Nếu đã thể thì chẳng bằng chờ người trong nhà chọn cho rồi kết hôn luôn cho xong.
Tình yêu trước mặt bọn họ đều là thứ xa xỉ.
Ông cụ Thẩm nãy giờ chưa lên tiếng, đột nhiên khẽ nói với Mạc Trọng Huy: “Huy, báu vật nhà ông thực sự đã giao cho cháu rồi, sau này cháu phải thay ông ngoại thương yêu con bé, bảo vệ con bé, không thể để cho con bé phải chịu chút thiệt thòi nào.”
Mạc Trọng Huy rất nghiêm túc cam đoan. “Ông ngoại, ba bác, ba bác gái, và các anh họ nữa, xin mọi người hãy tin tưởng ở cháu, cháu sẽ dùng tính mạng của mình để yêu cô ấy, thương cô ấy, không để cho cô ấy phải chịu bất cứ thiệt thòi nào. Cháu cũng xin mọi người hãy giám sát cháu, nếu như cháu có làm bất kỳ điều gì không tốt, cháu xin nguyên nhận sự trừng phạt của mọi người.”
Thẩm Diệc Minh cười, nói: “Trừng phạt thì không cần, cậu chỉ cần tốt với An Noãn là được. Tôi chỉ có một điều kiện duy nhất, hi vọng sau khi cưới, hai đứa có thể thường xuyên về thăm nhà, không thể chỉ biết mỗi gia đình nhỏ của hai đứa mà không để ý đến mọi người được. Cậu yêu Noãn Noãn, trong nhà chúng ta ai cũng đều yêu con bé hết, cậu mang báu vật của chúng tôi về nhà thì hi vọng cậu cũng có thể thông cảm cho tâm tình của chúng tôi.”
Thẩm Thần Phong ngứa miệng trêu chọc. “Bác hai, trông như bác đang gả con gái đi ấy, lời nói rất giống của một ông bà vợ nói với con rể”
Thẩm Thần Phong nói vô tâm, nhưng những người khác để lộ vẻ mất tự nhiên. Thẩm Diệc Minh cười, “Trong lòng bác, An Noãn có khác gì con gái bác đâu?”
Cả nhà ăn bữa cơm sum họp vui vẻ, đột nhiên sắc mặt ông cụ Thẩm tái mét, An Noãn là người phát hiện ra đầu tiên, cô duỗi tay nắm chặt tay ông cụ và phát hiện tay ông cụ lạnh buốt. Cô lo lắng hỏi: “Ông ngoại, ông không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái ạ?”
Ông cụ Thẩm cười trấn an cô: “Ông ngoại không sao hết, lớn tuổi rồi, vì thức một đêm nên mới như vậy đấy.” “Để cháu đưa ông về phòng nghỉ ngơi ạ.” An Noãn đỡ ông cụ Thẩm trở về phòng, công cụ vừa lên giường là ngủ luôn. Nhìn nét mặt già nua của ông cụ, tim An Noãn bỗng nhiên thắt lại đau đớn. Cô hi vọng thời gian dừng lại biết đường nào, để ông ngoại không tiếp tục già đi, mà cứ thể sống mãi bên cạnh cô.
Cuối cùng nhà học Mạc cũng biết chuyện Mạc Trọng Huy và An Noãn đăng ký kết hôn, Đường Tĩnh Vi gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Mạc Trọng Huy nhưng hắn vẫn không chịu nghe máy. Sau đó bà lại gọi cho An Noãn, mới đầu thấy gọi được, nhưng lại bị Mạc Trọng Huy thẳng tay cắt cuộc gọi. Thế nhưng là họ đã coi thường nghị lực của Đường Tĩnh Vi, bà gọi cả ngày lẫn đêm, thay phiên gọi vào số của An Noãn và Mạc Trọng Huy.
Thấy chuông điện thoại lại vang lên, An Noãn không nhịn nổi nữa bèn nói với hắn, “Anh nghe một chút đi, nhỡ có chuyện quan trọng gì.” Mạc Trọng Huy tắt luôn, hắn xoa tóc cô và nói. “Em không cần phải để ý đến bà ấy, chẳng có gì tốt đẹp cả.”
An Noãn nhếch miệng, không nói thêm gì. Sau đó Mạc Trọng Huy vào phòng tắm tắm rửa, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, An Noãn mím môi, ấn xuống nút trả lời. Đường Tĩnh Vi ở đầu bên kia vui mừng. “Cuối cùng cũng chịu nhận điện thoại, Noãn Noãn, nhất định là con đúng không?”
“Bác gái, cháu chào bác ạ.”
Đường Tĩnh Vi bật cười, “Noãn Noãn, sao con còn gọi là bác gái nữa, không phải con đã đăng ký với Huy rồi sao, nên đổi cách xưng hô mới phải chứ?”
An Noãn cắn môi, cô không làm sao gọi “mẹ” cho được. Dường như Đường Tĩnh Vi cũng có thể lý giải, bà cười nói: “Được rồi, lần sau gặp mặt lại gọi mẹ một tiếng mẹo nhé, đến lúc đó mẹ còn phải chuẩn bị phí đổi cách xưng hô đấy.”
An Noãn nhẹ nhàng thở ra, cô hỏi: “Bác gái, bác gọi cho chúng cháu có chuyện gì không?”
“Hai đứa đang ở đâu đấy? Đang ở nhà mới à?” “Không ạ, chúng cháu ở nhà họ Thẩm, gần đây sức khỏe ông ngoại cháu không tốt lắm, nên cháu ở nhà với ông.” “Sức khỏe ông cụ Thẩm không tốt lắm? Ông ấy thế nào?”
An Noãn than thở: “Bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho ông cháu rồi ạ, cũng không xảy ra vấn đề gì, nhưng tinh thần của ông cụ không được tốt lắm, chắc có lẽ vì gần đây hơi mất ngủ, nên không được nghỉ ngơi tốt ạ.”
“Để hôm nào bác đến thăm hỏi ông cụ Thẩm.”
An Noãn muốn bảo không cần, nhưng hình như nói thể hơi không lễ phép, nên cuối cùng vẫn không nói gì.
“Noãn Noãn, bác gái gọi điện cho hai đứa thật ra là vì biết tin hai đứa đã đăng kí kết hôn. Hai đứa đều là trẻ con, chuyện lớn như vậy mà không nói trong nhà biết một tiếng để mọi người cùng chúc mừng, hai đứa thế này là coi thường đám người lớn chúng ta rồi.” An Noãn chẳng buồn giải thích trước lời trách cứ của Đường Tĩnh Vi.
“Noãn Noãn, không phải bác gái muốn trách gì cháu, chỉ là muốn bảo cháu và Huy về nhà ăn bữa cơm đoàn viên thôi, cháu xem có hôm nào rảnh không?”
An Noãn nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm đã dừng, cô bèn vứt mọi chuyện sang cho Mạc Trọng Huy, cô nói với đầu bên kia. “Bác chờ một chút, cháu sẽ bảo Mạc Trọng Huy gọi điện lại cho bác, để anh ấy quyết định ạ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]