Chương trước
Chương sau
Lúc này Tiết Ngọc Lan đã khóc đến không thể dừng lại được, bác gái cả và bác gái út liên tục an ủi bà, nhưng làm thế nào cũng vô dụng, bà luyên thuyên mãi. “Có rất nhiều kẻ muốn hạ bệ anh ấy, muốn hại anh ấy, lần này anh ấy lại không làm theo kế hoạch ban đầu nên rất nhiều người trách anh ấy hành động theo cảm tính, muốn kéo anh ấy xuống, chắc chắn là bọn họ đã hành động rồi.”

Lòng An Noãn trầm xuống, trong tim cô nhưng đang đè khối đá nặng ngàn cân. Ông cụ Thẩm trách cứ Tiết Ngọc Lan. “Con tỉnh táo lại đi, cứ ở đây mà nói mò, không có việc gì cũng bị con nói thành cho có việc đấy.”

“Con có nói sai đâu, có quá nhiều người muốn hại anh ấy.” An Noãn ngồi ngơ ngẩn, người cô lạnh toát, trái tim như chết lặng. Mạc Trọng Huy vẫn luôn ngồi bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô, nhưng vẫn không đủ để làm ấm trái tim và thân thể của cô. Ông cụ Thẩm thấy sắc mặt An Noãn trắng bệch, bờ môi tái nhợt thì đau lòng, nói với Mạc Trọng Huy. “Huy, cháu đưa An Noãn lên lầu trước đi, cố gắng an ủi con bé, sự tình cũng không đến mức nghiêm trọng như trong tưởng tượng của chúng ta đâu.” An Noãn kêu lên. “Cháu không lên lầu đâu, cháu không đi đâu hết, cháu phải ở đây chờ bác hai.” Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, tất cả mọi người đều thức trắng, ngồi ở phòng khách chờ đợi tin tức. Trong biệt thự của ông cụ Tiết, Thẩm Diệc Minh ngồi ở giữa một căn phòng tối, xung quanh là mấy chục tên cảnh vệ đang cầm súng chĩa vào ông. Ông cụ Tiết đi tới, một cụ ông tám mươi tuổi mà tiếng nói vẫn vô cùng mạnh mẽ, âm thanh vang xa. “Tôi rất phục lòng can đảm của cậu đấy, lại dám một mình đến biệt thự của tôi. Đã cho cậu một thời gian dài như vậy rồi, cậu suy nghĩ thế nào, có muốn nói thật với tôi không?” Thẩm Diệc Minh nhếch khóe miệng, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh ung dung. “Cậu còn cười được à! Cái con cắt kia có phải là con ruột của cậu không?” Thẩm Diệc Minh cười giễu cợt. “Ngài lợi hại như vậy, chẳng lẽ có chút chuyện này cũng không điều tra ra được?”

“Ai nói tôi không tra được, tôi tra được con nhóc kia chính là nghiệt chủng của cậu, chỉ đợi cậu xác nhận thôi.” “Vậy thì tốt, tôi rất trịnh trọng nói cho ngài biết, An Noãn chính là con gái của tôi.” Ông cụ Tiết giận đến mức mặt tái xanh, ông cụ nâng bàn tay run rẩy chỉ vào Thẩm Diệc Minh, “Cậu để cho Ngọc Lan phải chịu uất ức như vậy mà còn dám cao giọng thừa nhận ở trước mặt tôi à? Cậu không sợ tối nổ súng bắn vỡ đầu con nhóc kia hả.”

Thẩm Diệc Minh không hề sợ hãi, ông cười, rồi đột nhiên sắc mặt ông trầm xuống, trở nên vô cùng nghiêm túc, ông nói rõ từng câu từng chữ. “Ngài mà dám nổ súng bắn con bé, tôi sẽ trực tiếp san bằng nhà họ Tiết, làm cho nhà họ Tiết không còn đến một ngọn cỏ.”

Thẩm Diệc Minh làm cho bạn cảnh vệ ở xung quanh phải rùng mình. Ông cụ Tiết quá tức giận. “Thẩm Diệc Minh, cậu to mồm lắm, cậu có tin ngay bây giờ tôi sẽ bắn cầu trước tiền không?”

“Ngài có thể thử xem.”

Thẩm Diệc Minh vừa dứt lời, Doãn Hậu Vọng hớt hơ hớt hải chạy tới, nói thầm vào tai ông cụ. “Thưa ngài, không xong rồi, người của Thẩm Diệc Minh đã bao vây cá biệt thự, nhà họ Tiết và nhà họ Doãn của tôi rồi.” Ông cụ Tiết sầm mặt, lia mắt mắt độc ác nhìn về phía Thẩm Diệc Minh.

Thẩm Diệc Minh ung dung đứng lên, cất giọng lạnh nhạt, “Tôi ở đây rất lâu rồi, đã đến lúc phải đi. Hôm nay là ngày vui của con gái tôi, tôi không muốn có giết chóc, tạm thời tha cho các người một lần. Nếu các người còn mang tôi đến đây một lần nữa, tôi dám cam đoan sẽ san phẳng cái biệt thự này và nhà của các người thành đất bằng.”

Ông cụ Tiết siết chặt tay, răng gần như cắn nát môi. Thế mà Thẩm Diệc Minh lại có phòng bị từ sớm. Chẳng trách ông ta có thể bình tĩnh đi tới đây, đối diện với mấy chục cây súng chĩa vào mình mà không hề e ngại chút nào.

Nhìn thấy ông ta nghênh ngang đi ra khỏi phòng giam mà bọn họ không có cách nào ngăn cản.

Thẩm Diệc Minh đi tới bên cạnh cửa thì đột nhiên dừng lại, ông xoay người nhìn về phía ông cụ Tiết, nói: “Một người, nếu như hắn có nhược điểm thì điều đó vừa tốt lại vừa xấu, ông vĩnh viễn không thể nắm chắc được nó là tốt hay xấu. Đừng có ý định động vào con gái tôi, nếu con bé xảy ra chuyện gì, hoặc bị chút thiệt thòi nào, tôi sẽ cho hai gia tộc lớn của các người chôn cùng đấy. Tôi tin người thông minh sẽ không làm chuyện điên rồ, người nên suy nghĩ thật kỹ chính là các người.”

Thẩm Diệc Minh đi từ biệt thự ra thì gặp Thẩm Diệc Bái và Thẩm Diệc Bác, hai người họ đều đang rất lo lắng. “Diệc Minh, cậu dọa chúng tôi chết mất, cả nhà cũng sắp bị cậu hũ chết rồi, may mà chúng tôi chạy để cơ quan cậu thì tìm thấy Tiểu Vương đang bị giam lỏng, nếu không thì chúng tôi đã không biết cậu bị ông cụ Tiết mời đến đây.” Thẩm Diệc Minh vỗ vai hai người anh em, rồi cười nói: “May là hai người tới kịp.”

Thật ra Thẩm Diệc Minh hoàn toàn không có phòng bị, ông không nghĩ ông cụ Tiết lại ra tay nhanh như vậy, cũng bởi vì hôm nay ông rất vui, vội vã về nhà muốn chúc mừng con nhóc nhà ông nên mới sơ sót, để ông cụ Tiết có cơ hội lợi dụng được. Nhưng vừa rồi ông cũng thật sự không sợ, bởi vì ông biết hai người anh em của mình sẽ kịp thời chạy tới.

Một cỗ xe về nhà họ Thẩm, trên đường đi, Thẩm Diệc Minh dặn dò hai người bọn họ. “Về nhà rồi nhớ đừng nói gì với bọn họ đấy, đừng làm cho họ lo lắng.” Thẩm Diệc Bái nói. “Có thể không lo lắng được à? Ngọc Lan vẫn luôn khóc ở trong nhà, Noãn Noãn thì ngồi ngây ra, không nói được gì cả, ba cũng rất lo lắng cho cậu, sắc mặt ba rất kém.” Thẩm Diệc Minh tự trách mình. “Là em sơ sẩy, để mọi người phải lo lắng.” “Không sao là tốt rồi, về sau chúng ta phải thật cẩn thận, có cần tăng cường thêm nhân thủ ngầm để bảo vệ cậu không?” Thẩm Diệc Minh lắc đầu, “Nên tăng cường để bảo vệ An Noãn đấy, lão Tiết đã biết thân thế của An Noãn, em sợ lão ta sẽ ra tay với con bé.”

Thẩm Diệc Bái tức giận, nói: “Cuối cùng cái ngày phải đối đầu này cũng vẫn đến, anh đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay rồi mà. Lão Tiết tám mươi tuổi rồi, chưa biết ngày nào phải vào quan tài mà còn muốn gây ra sóng gió, ngược lại anh rất muốn nhìn xem lão ta dám làm gì với Noãn Noãn nhà chúng ta. Nếu lão dám gây ra một chút thương tổn cho con bé, anh sẽ tự tay đập chết lão.”

Ba anh em về đến nhà, sắc trời đã hơi sáng. Trong biệt thự nhà họ Thẩm vẫn đèn đuốc sáng trưng, mọi người đều đang lo lắng chờ đợi, ngay cả ổng cụ Thẩm cũng không đi nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng ô tô, Tiết Ngọc Lan là người đầu tiên xông ra ngoài, vừa nhìn thấy Thẩm Diệc Minh, bà đã chạy tới ôm chầm lấy ông, nước mắt rơi hết lên bộ vest của ông.

An Noãn ở trong ngực Mạc Trọng Huy cũng khóc, dây cung căng đột nhiên đứt gãy, giờ phút này cô không thể nói rằng mình đang kích động hay sợ hãi, hay là cái khác. Mạc Trọng Huy ôm chặt lấy cô, hôn tóc cô an ủi: “Ngoan, không sao rồi, không sao rồi.” Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng đẩy Tiết Ngọc Lan ra, ông nhìn bà bằng ánh mắt hơi phức tạp, ông nói. “Đã năm mươi tuổi đầu rồi sao vẫn giống như đứa trẻ thế này, động một chút là khóc.”

“Ông có biết là tôi lo lắng nhiều như thế nào không? Rốt cuộc là ông đi đâu vậy?” Thẩm Diệc Minh trả lời qua loa. “Đột nhiên có chút việc phải xử lý, vì quá khẩn cấp nên cũng quên mất không báo cho mọi người, để mọi người phải lo lắng.” Ông cụ Thẩm nhẹ nhàng thở ra, ông cụ cảm thán. “Không có việc gì là tốt rồi, tốt rồi.” Thẩm Diệc Minh chậm rãi đi đến trước mặt An Noãn, nhìn trên mặt cô nhóc này đẫm nước mắt mà lòng ông trào dâng yêu thương vô hạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.