Thẩm Diệc Minh vẫn cười, nghiêm túc nói: “Con vĩnh viễn sẽ không quên, là ngài và ba con cho con tất cả, con luôn cảm kích trong lòng.” “Đây là biểu hiện của sự cảm kích à?”
Thẩm Diệc Minh cười, không nói gì.
Ông cụ Tiết lạnh lùng nói, “Ba hỏi con một lần cuối cùng, con có thả Mạc Bình Sơn hay không?” “Không thả!” Thẩm Diệc Minh nhìn vào mắt ông cụ Tiết, trầm giọng nói rõ ràng từng chữ. Sắc mặt ông cụ Tiết tái mét, run giọng nói, “Được, được, cánh cứng lắm rồi, con có tin ba có thể nâng con lên, cũng có thể kéo con xuống không? Con có tin con vào được nhưng không ra được không?” Nụ cười trên mặt Thẩm Diệc Minh rất hờ hững, ông đứng lên, bình tĩnh nói: “Thưa ngài, con rất cảm kích ngài một tay nâng đỡ con lên. Con cũng rất cảm kích lúc con không hiểu chuyện, ngài dạy dỗ con, nhưng bây giờ tuổi ngài cũng lớn rồi, con không nhẫn tâm để ngài vất vả vì con nữa, cho nên xin ngài buông tất cả xuống, an hưởng tuổi già đi.”
Câu nào của Thẩm Diệc Minh cũng rất khó hiểu. Năm đó đúng là ông cụ Tiết mất không ít sức lực nâng đỡ ông lên, nhưng sau khi ông lên trên rồi, ông cụ Tiết cũng luôn khống chế ông, ông có thể nói là con rối của ông cụ Tiết. Cơ quan của ông có một gian là của ông cụ, người của ông cụ lúc nào cũng dán mắt vào ông, thậm chí, mỗi quyết định của ông cũng phải thông qua ông cụ đồng ý. Ông cụ Tiết lợi dụng ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474899/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.