“Không, cháu không làm khó bác ấy, cháu chỉ hy vọng bác ấy có thể tha cho Mạc Bình Sơn một mạng, giữ lại mạng cho ông ấy.”
Thẩm Diệc Phái hít sâu một hơi, giọng nói nặng nề, “Mạc Bình Sơn cấu kết với không ít thế lực bên ngoài, giữ lại mạng ông ta sẽ vẫn có uy hiếp. Chỉ có xử tội chết, giết gà dọa khỉ, mới có thể ngăn ngừa rất nhiều tranh đấu. Tóm lại, chuyện rất phức tạp, cháu không nên tham gia vào.” An Noãn cắn môi, sau đó lạnh lùng nói, “Bác không chịu giúp cháu, vậy cháu tự đi tìm bác ấy.”
An Noãn tức giận rời khỏi phòng sách. Thẩm Diệc Phái nhấc máy gọi cho Thẩm Diệc Minh, đầu kia nhanh chóng nghe máy, có lẽ là luôn đợi điện thoại của ông. “Anh nói chuyện với Noãn Noãn rồi à?” Thẩm Diệc Minh trầm giọng hỏi. Thẩm Diệc Phái thở dài một tiếng, “Con bé này rất bướng bỉnh, anh nói gì nó cũng không nghe lọt, cố ý muốn gặp chú, nói là muốn đích thân đi tìm chú.” Đầu kia, Thẩm Diệc Minh ngồi ở trước bàn sách, dùng sức day ấn đường, chỗ đó đã giật mấy ngày nay, rất đau.
Ông tận lực tránh có rất nhiều ngày, nhưng cô vẫn kiên trì không từ bỏ.
Bây giờ thật ra ông rất nhớ cô, tối nào nằm ở trên giường cũng sẽ nhớ cô, chỉ muốn chạy về nhìn cô một cái, nhưng ông vẫn nhịn được, không muốn cho cô có cơ hội mở miệng. Chuyện nên đến cuối cùng vẫn sẽ đến, tránh cũng không tránh được.
Sáng sớm ngày hôm sau, ông cụ Tiết gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474898/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.