Thẩm Diệc Minh bảo An Noãn ra ngoài đi dạo cùng ông một lát.
Đột nhiên An Noãn lại nghĩ tới Mạc Trọng Huy. Lần trước trong lúc cô tản bộ cùng Thẩm Diệc Minh, Mạc Trọng Huy đã tới đón cô đi. Cùng một cảm xúc, cùng một hoàn cảnh, thứ khác biệt chính là tâm tình. “Noãn Noãn, gần đây thằng nhóc Huy đối xử với cháu có như thế nào?”
“Rất tốt.”
“Nói cụ thể hơn xem là tốt thế nào?” An Noãn nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Cháu không thể nói rõ được anh ấy tốt với cháu như thế nào, chỉ có thể dùng trái tim cảm nhận thôi.”
Thẩm Diệc Minh dịu dàng vuốt tóc cô, “Cái con bé này, nói chuyện đúng là càng ngày càng có trình độ. Bên người nhà họ Mạc có ai đến tìm cháu không?”
Giọng An Noãn hơi chùng xuống, “Ý bác là Mạc Bình Giang đúng không? Không ạ, mà bác có thể yên tâm, cho dù bác ấy có đến tìm cháu, cháu cũng sẽ không dẫn bác ấy đi gặp mẹ đâu.”
Thẩm Diệc Minh thở dài, ông biết con nhóc này còn chưa hoàn toàn buông vướng mắc trong lòng xuống. Ông nắm vai cô và nói: “Ý của bác hại không phải vậy, bác hai chỉ muốn quan tâm cuộc sống của cháu một chút thôi.”
An Noãn cũng ý thức được mình hơi vô lễ, đành nói “cháu xin lỗi”. Cô không biết vì sao mà cứ nghĩ đến Mạc Trọng Huy là lại cảm thấy bực bội. “Trong tâm trạng cháu hôm nay không được tốt, nói thật với bác đi, có phải cháu và Mạc Trọng Huy cãi nhau không?” “Không ạ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474884/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.