Mạc Trọng Huy quỳ một chân, dưới ánh trăng chiếc nhẫn trong tay hắn sáng lấp lánh.
An Noãn xúc động, không tài nào nén nổi những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống. “An Noãn, lấy anh nhé!” Mạc Trọng Huy mạnh mẽ lặp lại lần nữa. An Noãn đưa tay ra, hắn hưng phấn đeo nhẫn vào cho cô. Tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng hét chói tai vang lên khắp nơi, đây là lời chúc phúc những người vây xem dành cho bọn họ. Dưới bóng đêm, trong tiếng vỗ tay, hai người ôm chặt nhau. Mạc Trọng Huy dịu dàng nói bên tai cô, “Bảo bối, sinh nhật vui vẻ, anh yêu em.” An Noãn dùng sức đấm lên lưng hắn, “Mạc Trọng Huy, em tưởng là anh quên mất sinh nhật em rồi.” Hắn đau lòng hôn lên nước mắt cô, khàn giọng nói, “Đồ ngốc, em cảm thấy anh sẽ quên sao?” “Em tưởng là anh quên thật rồi, em còn nghĩ là sẽ chia tay với anh nữa.” Hắn cười, nâng mặt cô lên, hôn mạnh lên môi cô.
Tiếng vỗ tay, tiếng hét chói tai càng nhiệt liệt hơn. Một khắc đó, An Noãn không nghe được bất cứ âm thanh nào khác, cô cảm thấy hình như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ. Trong đám người, Lâm Dịch Xuyên và Hứa Vĩ Thần đứng sóng vai bên nhau. “Cô nhóc này đã hạnh phúc, cậu cũng nên buông bỏ rồi.” Hứa Vĩ Thần nặng nề nói. Lâm Dịch Xuyên nhìn chằm chằm hai người đang ôm hôn nhau, nhìn bọn họ xứng đôi như vậy, cả thế giới dường như đều đang chúc phúc cho bọn họ. Trong bốn năm, anh chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474875/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.