Thẩm Diệc Minh mệt mỏi gật đầu.
Thẩm Diệc Như đã chết rồi, tôi sẽ không so đo với một người chết. Tôi chỉ hy vọng sau này ông có thể dành chút thời gian cho Thần Bằng, nó cũng là con trai ông.” Thẩm Diệc Minh nhìn bà, ánh mắt có chút phức tạp.
“Còn chúng ta, đã qua ba mươi mấy năm rồi, yêu hay không yêu thật sự không cần thiết nữa, nếu như không ghét bỏ thì cứ sống như vậy đi. Thật ra tôi đã sớm biết quan hệ của ông và Thẩm Diệc Như không đơn giản như vậy, tôi không phải kẻ ngốc. Thẩm Diệc Như sống với chúng ta ba năm, ánh mắt ông nhìn cô ấy luôn bán đứng ông. Nhưng nếu chúng ta đã lựa chọn đi con đường này thì nhất định phải đi hết, kiên định đi đến cuối cùng. Thẩm Diệc Minh, ông phải nhớ, không còn đường để quay đầu.”
An Noãn chạy từ phòng sách ra, ông cụ Thẩm ngăn cô lại, “Noãn Noãn, đã muộn thế này rồi còn đi đâu nữa?”
An Noãn đẩy ông cụ Thẩm ra, khóc chạy ra bên ngoài. Bác cả ôm lấy cô, không cho cô đi, “Noãn Noãn, không được càn quấy! Bây giờ đã là mấy giờ rồi? Sao còn chạy ra ngoài!” Đậu Nhã Quyên cũng qua dỗ cô, “Đúng thế, đúng thế, muộn lắm rồi, bác cùng cháu về phòng nghỉ ngơi.” An Noãn vừa khóc vừa lắc đầu, “Bác cả, cháu xin bác buông cháu ra, cháu chỉ muốn yên tĩnh một mình.” Cô hạ giọng cầu xin như vậy làm tất cả mọi người vô cùng đau lòng. Ông cụ Thẩm gật đầu, Thẩm Diệc Bái buông cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474870/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.