Chờ đến khi cô ngủ say rồi, Mạc Trọng Huy mới nhẹ nhàng xuống giường, đi ra khỏi phòng.
Hắn lái xe về nhà họ Mạc. Từ nhỏ đến giờ, cái nhà này luôn là nơi mà hắn sợ phải đến nhất. Tất cả mọi người đều nói nhà là nơi ấm áp nhất, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy cái nhà này cho hắn cái gì gọi là ấm áp cả. Ngược lại, nó chỉ mang tới cho hắn những hồi ức khó mà chịu nổi.
Đến nhà họ Mạc, Mạc Bình Giang, Mạc Bình Sơn và Mạc Bạch Linh đều đang có ở đây.
“Huy, sao con lại về giờ này?” Đường Tĩnh Vi đi ra đón hắn. Bà rất thân mật khoác tay hắn.
Mạc Trọng Huy lặng lẽ rút cánh tay mình ra, đi thẳng tới trước mặt Mạc Bạch Linh. Mạc Bạch Linh hơi chột dạ nhìn hắn. Bà ta ra vẻ bình tĩnh, hừ giọng: “Làm sao, trông cháu khí thể thế kia là muốn hỏi tội cô hả?” Hai tay Mạc Trọng Huy nắm chặt lại, hắn phải cố gắng nhẫn nhịn lắm mới buộc được mình không vung nắm đấm lên. Mạc Bạch Linh nhìn ánh mắt, vẻ mặt này của hắn mà bật người dậy, tức giận gào lên: “Làm sao, mày còn muốn đánh cô? Bình Sơn, anh nhìn xem con trai ngoan của anh đi, nó đang muốn ra tay với em đây này.”
Mạc Bình Sơn đứng lên, vừa muốn nổi giận thì Mạc Trọng Huy đã lạnh lùng cướp lời: “Tôi đã bảo các người đừng đi tìm An Noãn, nhưng cô lại bắt cóc cô ấy, còn làm cô ấy bị thương. Cô là bậc bề trên nên lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474862/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.