Sau khi bác sĩ về, An Noãn giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, vùi mình trong chăn, sắc mặt cô đến giờ vẫn tái nhợt.
Mạc Trọng Huy ngồi xuống bên đầu giường, rồi ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng. An Noãn dựa vào ngực hắn, tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều. “An Noãn, anh sẽ không để em phải chịu nhiều uất ức vô ích như vậy đâu.”
An Noãn nhoẻn miệng cười, nói: “Nhưng dù gì bà ấy cũng là cổ của anh, là bậc bề trên của anh, anh có thể làm gì với bà ấy đây? Mạc Trọng Huy, chuyện này coi như xong đi. Nếu làm lớn chuyện lên, để bác hai em biết được thì sự tình sẽ càng trở nên phức tạp hơn.” An Noãn có thể thông cảm cho hắn, dù lần này Mạc Bạch Linh làm rất quá đáng nhưng bà ta vẫn là người nhà của hắn. Hắn đâu thể tìm người đánh Mạc Bạch Linh một trận, trả lại cho bà ta tất cả đau đớn và những uất ức mà An Noãn đã phải nhận.
“Mạc Trọng Huy, em không muốn anh bị đứng ở giữa khó xử, sau này em sẽ tận lực né tránh người nhà của anh.” Mạc Trọng Huy ôm cô thật chặt, cúi người hôn lên khóe miệng của cô. An Noãn kêu ầm lên. “Vừa mới bôi thuốc xong đấy, Mạc Trọng Huy, anh ăn thuốc bây giờ.” Hắn dịu dàng hôn cô, nói: “Không sao, đợi một lát nữa anh bôi thêm thuốc cho em là được.” Hắn hôn cô, rồi đột nhiên nụ hôn trở nên vội vàng, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, trượt vào trong miệng cô.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dang/3474861/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.